4

1.2K 181 10
                                    

Sau lần chạm mặt đầu tiên với Phác Chí Thành tại The Nest, Thần Lạc cũng không có ý định giữ hình ảnh của đối phương trong lòng. Sinh ra tại Low Lane và trải qua hai mươi năm lăn xả, Thần Lạc chẳng thể đếm xuể số lần lọt vào tầm ngắm của khách hàng. Thủ đoạn của họ có thể kéo dài từ việc kiên trì theo đuổi cho đến biến thái hạ lưu. Vì vậy, đối với chiêu trò "dỗ ngọt" của Phác Chí Thành, cậu cũng không cảm thấy có gì quá đặc biệt, nhưng ít ra vẫn có thể thở phào vì hắn vẫn chưa có hành vi nào bất trắc, gây ảnh hưởng quá nhiều đến đời sống của Thần Lạc. Tuy nhiên, dù sao đây cũng chỉ mới là giai đoạn đầu của hành trình cưa cẩm, Thần Lạc không nên mất cảnh giác, ai mà biết được nửa đường liệu hắn có bỗng dưng đứt mất kiên nhẫn sau đó trưng ra thói hư tật xấu, hại Thần Lạc khổ sở hay không. Sống tại Low Lane, đa nghi một chút vẫn là tốt, ngây ngô quá thì chẳng khác nào tự sát.

Thần Lạc trở về nhà, mặc nguyên âu phục mà ngã mình lên giường, đôi mắt rã rời muốn từ bỏ chức năng của nó. Cậu mơ hồ bóp nhẹ túi sưởi của Chí Thành trong tay, hơi ấm vẫn còn đó, nhưng kí ức về hắn đã tan đi như đá lạnh dưới nắng hè, bốc hơi hoàn toàn.

Từ lúc đặt chân vào nhà là năm giờ rưỡi sáng, Thần Lạc nạp năng lượng, ngủ say đến tận chín giờ đêm hôm đó mới tỉnh dậy. Chuyện bừng tỉnh cũng không phải là vì cố tình muốn dậy, mà là cứ đến giờ này là Low Lane lại ồn ào náo nhiệt, muốn ngủ tiếp cũng không thể vì tiếng ồn ào của các vũ trường gần đó bắt đầu vang lên. Thần Lạc mệt nhoài ngồi dậy, thời tiết so với ban sáng khác hẳn, hiện giờ rất nóng nực, sấy khô cổ họng của cậu. Lười nhác vứt bỏ âu phục vẫn còn dính chặt trên da thịt, cậu vớ đại một áo thun và quần thể dục mặc vào, sau đó vào bếp rót cho mình một ly nước. Ngày mai Thần Lạc mới có ca làm trưa tại The Nest, đêm nay và sáng hôm sau có thể tha hồ nghỉ ngơi, trước mắt cần lo cho cái bụng rỗng tuếch.

Thực đơn còn chưa kịp lên thì điện thoại trong túi quần âu phục bị vứt ở dưới đất đã vang lên ầm ĩ, cậu thở dài, nhăn nhó mặt mày đi lại, khom người lục tìm nguồn âm thanh ấy sau đó mau chóng tắt đi, trên điện thoại đề chữ Cherry. Cherry là một nhân viên ở The Nest, hay làm những ca tối mịt tối mù vì những buổi sáng thường dành ở nhà để trông em và chăm sóc cho mẹ, chung quy là một cô nàng dễ thương, năng động và tốt bụng. Cherry chỉ mới chuyển tới Low Lane được một tháng, nên sự chính trực ngay thẳng của cô nàng vẫn chưa bị tha hóa, đó là điều tốt, nhưng cậu cho rằng điều đó có lẽ sẽ chẳng kéo dài được lâu

"Alo? Có chuyện gì vậy?"

"Darling, cậu thế ca mình tối nay được không? Mẹ mình đổ bệnh mất rồi, không có ai chăm sóc bà ngoài mình cả!"

Nữ nhân đầu dây bên kia khốn khổ nói, lời nhờ vả của cô bị cắt ngang nhiều lần bởi tiếng trẻ con khóc lớn và tiếng ho khan ầm ĩ, Thần Lạc xoa ghì hốc mắt, cơ thể mệt nhừ tử chỉ muốn từ chối nhưng lương tâm của cậu lại lấn áp cả lí trí.

"Ừ, được thôi."

Cherry rối rít cảm ơn, cậu mơ hồ nhìn ra được nụ cười chân chất của đối phương, cảm giác phần nào được an ủi. Tiếng ngắt điện thoại vang lên đứt quãng, Thần Lạc lúc đó mới quyết định từ bỏ việc nấu một bữa tối đàng hoàng, chỉ ăn ngũ cốc đổ sữa. Sau khi đã tạm thời lấp đầy khoang bụng bằng một ít đồ ăn, Thần Lạc lại lấy từ tủ quần áo ra một bộ âu phục mới, không quên vứt đồ cũ vào thau để trong nhà vệ sinh, miễn cưỡng vuốt mặt bước ra con hẻm nhỏ, sau đó quẹo ra đường lớn, việc làm hai ca đêm liên tục nhau thật là một cực hình.

【JICHEN - CÓ THỂ MUA EM BẰNG TIỀN KHÔNG? 】Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ