6

503 68 4
                                    

Một cảnh tượng sướt mướt tại bến xe. Tôn Thừa Hoan bịn rịn ôm chặt má Tôn không rời. Nay nó phải lên xe di chuyển đến thành phố để làm quen chỗ ở, cũng như làm một vài thủ tục nhập học. Lần này nó đi cũng phải mấy tháng sau mới về, rời xa quê hương, rời xa má Tôn cùng đám đàn em thân cận khiến Tôn Thừa Hoan thực sự rất buồn. Không muốn đi tí nào cả.

"Má ở nhà nhớ ăn uống đầy đủ nha má, đừng có nhớ con quá rồi buồn, rồi bỏ ăn nha má."

Hoan nó cầm tay má Tôn, vừa chảy nước mắt vừa nói, bộ dạng cứ như nó chuẩn bị bỏ xứ đi luôn không về ý.

"Mày đi tao còn mừng hơn đó con, ở nhà chẳng được cái tích sự gì."

Má Tôn ghẹo nó một chút. Nói gì thì nói, nhà có mỗi đứa con gái là Tôn Thừa Hoan thôi, sớm tối gì cũng chỉ có hai má con nương tựa nhau mà sống, nhưng giờ Thừa Hoan đi má Tôn cũng buồn lắm chứ. Nỗi lòng người mẹ vừa thương con, lại xót con ở trên thành phố một mình không ai chăm sóc.

"Nói chứ ở trên đó nhớ ăn uống đầy đủ nha con, không có má bên cạnh lo cho mày thì mày phải tự biết lo cho cái thân mày. Lâu lâu gọi điện cho má. Con gái con lứa lên đó đừng có đi lung tung bị người ta dụ nha con!"

"Má yên tâm, con là ai chứ, là Tôn Thừa Hoan con gái của người phụ nữ nắm trùm đường dây cho vay tiền góp có tiếng nhất cái vùng này. Con không dụ người ta thì thôi, ai dám dụ con."

Thừa Hoan cười cười nói nói với má Tôn một hồi lâu, rồi mà Tôn nhét cho nó ít tiền để phòng thân, với lên đó muốn mua gì thì mua. Má còn gói cho nó mấy món dưa muối, cá khô, trái cây quê để Hoan nó có thèm cơm quê thì có cái mà ăn.

Tôn Thừa Hoan quay sang chỗ ba đứa nhỏ là Khương Sáp Kỳ, Phác Tú Anh và Kim Nghệ Lâm. Ba đứa nó đứng nhìn Thừa Hoan, mắt cũng ướt ướt.

"Thừa Hoan, cậu lên thành phố ráng học nha, thành tài rồi nhớ chị em tụi mình từng đồng cam cộng khổ nha."

Khương Sáp Kỳ làm màu ôm Tôn Thừa Hoan vỗ lưng nó mấy phát, xém tí nó muốn phun máu ra rồi, cố tình vỗ cho mạnh đây mà.

"Cái tên đầu gấu này, bỏ ra coi. Vỗ muốn hộc máu ra luôn, đồ chết bầm nhà cậu."

Tôn Thừa Hoan ai oán nhìn Khương Sáp Kỳ, nhưng cũng cười rồi ôm đáp lại đứa bạn thân nối khố mười mấy năm kia.

"Chị Hoan, em với bé Lâm cũng không có nhiều tiền, gói ghém được một ít mua cho chị mớ bánh kẹo. Chị cầm lấy để đi xe ăn cho đỡ buồn miệng nha."

Phác Tú Anh dúi cái túi bánh kẹo mà hồi sớm nó mới chạy đi mua về vào tay Tôn Thừa Hoan. Đẩy đứa nhỏ Kim Nghệ Lâm đang đứng núp sau lưng mình ra trước mặt. Bé út của cả nhóm đang bận lau nước mắt, khiến mấy chị lớn nhìn mà xót lòng.

"Nghệ Lâm sao lại khóc rồi?"

Thừa Hoan ôm bé út vào lòng, xoa xoa nhẹ đầu con bé. Đứa nhỏ họ Kim này tuy tính khí có phần nghịch ngợm nhưng lại rất đáng yêu và lễ phép, mấy chị ai cũng cưng với thương em nó lắm.

"Chị Hoan đi lên thành phố nhớ giữ liên lạc với em nha."

"Chị hứa mà, sẽ luôn giữ liên lạc với mọi người thường xuyên. Đừng có khóc nữa coi, nhìn xấu lắm đó."

|WENRENE| COUNTRYSIDENơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ