Chap 31: Bài hát của lòng anh

3.6K 224 17
                                    

- Cái tên đáng ghét, hách dịch còn rùa đáng chết - Nó vừa đi vừa rủa thầm hắn. Nó cố bước nhanh hướng đến phòng nhạc như lời đã hứa với Quốc Phong nhưng mới bước trên hành lang thì nó đã gặp Quốc Phong đang bước từ từ đến sắc mặt lo lắng

- Bảo Ngọc em đi đâu mà anh tìm em ko thấy vậy? - Quốc Phong bước đến bên nó

- À, em.....em..... "Ko được, ko thể nói cho Sư huynh biết mình vừa mới từ chỗ cái con rùa đáng ghét đó được, phải viện cớ thôi" ....à em mới từ thư viện mới về thôi, à mà em hẹn anh ở phòng nhạc mà sao anh lại đến đây - Nó đánh trống lảng

- Anh định đến phòng nhạc, thì đi ngang qua lớp em định rủ em đi luôn nhưng khi đến lớp thì chẳng thấy em đâu nên anh mới đi tìm thôi, ko ngờ lại vô tình gặp em ở đây - Quốc Phong cố ý lảng tránh 

- Thì ra là vậy - Nó gật gù

- Vậy thì nhanh lên anh muốn cho em xem cái này - Nói rồi Quốc Phong kéo tay nó chạy đi

(T/g: anh Phong biết lợi dụng thời cơ nắm tay chị Ngọc nhà ta quá ha)

Nó thì cũng hơi bất bất ngờ trước thái độ vui vẻ của Quốc Phong, bởi mặc dù nó cũng thường xuyên gặp Quốc Phong nhưng vẻ măt của Quốc Phong bây giờ thì hơi hiếm thấy khiến nó không khỏi hơi bàng hoàng, cộng với hành động nắm tay nó kéo đi của anh khiến khuôn mặt của nó hơi ửng hồng. Kéo nó đi một lát thì tới phòng nhạc, đẩy nó vào hàng ghế anh nói:

- Anh mới sáng tác ra một bài hát, anh muốn nghe ý kiến của em được chứ? 

- Ừm...vâng....nh...ưng....s...ư...h...uynh có thể b...uông....tay....em ra được ko? - Nó ngượng ngùng nói mặt càng ửng hồng

Lúc đó Quốc Phong mới vội ý thức được mình đang nắm chặt lấy tay nó, anh vội vàng bỏ tay ra nhưng trong lòng thì có một chút tiếc nuối, anh thật ko ngờ bàn tay nó lại mềm mịn và ấm áp như thế rất giống người đó....................

- Sư huynh, đàn đi - Nó mỉm cười nói

- Ừm - Thế là Quốc Phong ngồi vào cây đàn piano bắt đầu đánh những phím đầu tiên, âm thanh lúc đầu rất nhẹ nhàng, êm ái:

Bao nhiêu đêm anh luôn trông mong một người là em đó
Khi cô đơn anh luôn nghĩ đến một người là em đó
Có biết bao dại khờ
Có biết bao đợi chờ
Riêng anh tưởng mình đang trong mơ...

Anh như thêm ngu ngơ vẩn vơ từ ngày mà em tới
Em mang cho anh bao yêu thương và một cuộc sống mới
Cứ lớn thêm từng ngày
Cứ vấn vương từng ngày
Những giây phút ta gần bên nhau...

Này em...niềm hạnh phúc trong anh là được nắm đôi tay nhỏ bé...
Của em...hãy giữ mãi nụ cười ấy nhé...

Và ngàn lời yêu trong anh như tia nắng mai
Đang chờ đợi một ngày nào bình minh tới
Là khi em hé môi cười
Bao giây phút tuyệt vời
Mang ánh sáng cho tâm hồn anh

Một điều nguyện ước là dù ngày mai cách xa
Tình yêu đó sẽ vẫn mãi trong tim ta!
Một bài hát dành tặng chẳng nói lên tất cả
Nhưng anh hứa...sẽ mãi hát vang câu ca!

Bridge:
Hứa sẽ mãi mãi luôn quan tâm bên em
Dù bao sóng gió vòng tay ấy luôn dành trọn...
Cho em...
Người dấu yêu...

                                (Bài hát tặng em - Hoàng Tôn)

Những phím piano ngày một nhanh mang một chút gì đó phá cách mới mẻ giống như tình yêu trong câu chuyện ngọt ngào ấy vậy. Nó nhẹ nhàng chìm đắm trong những giai điệu của bài hát nhưng đâu biết rằng bài hát đo nó mang nặng tâm tư của anh. Khi phím cuối cùng vừa dứt nó mở mắt ra, vỗ tay ko ngớt:

Chuyện tình giữa 4 hotboy và cô nàng cá tínhNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ