| Câu trả lời chỉ mình Trịnh Tại Hiền biết.
Mà cũng có khi, ngay cả bản thân hắn cũng không biết mình tại sao lại yêu Kim Đông Anh nhiều đến vậy? |
————————————————
Trịnh Tại Hiền nhíu mày, gỡ hai cánh tay trên cổ mình xuống đẩy Tư Đồ Thanh Châu ra xa khỏi người, khuôn mặt hắn băng lãnh.
- Tư Đồ cô nương, thật xin lỗi.
Nhìn Trịnh Tại Hiền quay người bỏ đi, Tư Đồ Thanh Châu sững người.
- Ngươi thật sự không quan tâm ta sẽ làm gì Kim Đông Anh ư?
Trịnh Tại Hiền chợt dừng bước, bởi vì hắn không quay đầu lại nên cô không thể nhìn thấy khuôn mặt cũng như biểu hiện của hắn, chỉ nghe thấy giọng hắn bình ổn.
- So với việc phản bội Đông Anh, ta thà không làm gì cả. Hơn nữa, ta tự tin bản thân có thể bảo vệ, tuyệt đối không để huynh ấy xảy ra chuyện gì!
Tư Đồ Thanh Châu im lặng, bàn tay khẽ buông, cô bất lực nhìn Trịnh Tại Hiền bước đi mà không có cách nào níu giữ, lại khẽ cười nhạt tự giễu bản thân mình rốt cuộc có gì thua kém Kim Đông Anh kia?
Câu trả lời chỉ mình Trịnh Tại Hiền biết.
Mà cũng có khi, ngay cả bản thân hắn cũng không biết mình tại sao lại yêu Kim Đông Anh nhiều đến vậy?
————
Dưới ánh nắng chiều, Tư Đồ Thanh Châu ngày đó ngước mắt nhìn nam nhân trước mặt hoài nghi.
- Ngươi vì sao lại cứu ta?
Hắn chỉ cười.
- Cứu người cũng cần lý do sao?
Nhất thời bị nụ cười của hắn làm cho ngây ngẩn, cô trầm mặc nhỏ giọng.
- Nhưng ngươi có thể sẽ bị thương?
Nam nhân kia cười trào phúng, hoàn toàn đem chuyện này như chuyện tiếu lâm mà nói đùa.
- Con người gặp nhau đều là do duyên, ắt hẳn ta và cô là có duyên rồi?
————
Trịnh Tại Hiền lại chẳng ngờ, đối với Tư Đồ Thanh Châu câu nói này cô đã đem trong lòng ghi tạc. Từ nhỏ đã theo sư phụ học võ công, tổ sư bà bà đã từng luôn nói, con người luôn ích kỷ, người ta sẽ không vì con mà mạo hiểm đâu. Đem lời sư phụ làm kim chỉ nam, Tư Đồ Thanh Châu lạnh lùng tàn nhẫn với người đời, lại không ngờ đến một ngày có người vì mình mà mạo hiểm bản thân, bảo sao không rung động?
Trịnh Tại Hiền, ta thích ngươi!
Câu nói này, Tư Đồ Thanh Châu quả thật cũng không nhớ rõ bản thân đã nói với hắn bao nhiêu lần, kết quả vẫn mãi chỉ có một, vẫn mãi là
"Ta đã có người trong lòng, và sẽ chỉ có một người đó thôi."
Suốt bốn năm qua, cô tự nhủ bản thân vì là người đến sau, nếu cứ cố gắng kiên trì liệu một ngày sẽ làm hắn rung động?
BẠN ĐANG ĐỌC
[CHUYỂN VER][NCT|JAEDO] NHẸ NHÀNG
FanfictionTừ nhỏ đã là thanh mai trúc mã, Trịnh Tại Hiền trải qua mười một năm dài vẫn luôn đặt Kim Đông Anh ở trong lòng. Năm mười tám tuổi tiên đế băng hà, Trịnh Tại Hiền đăng cơ trở thành hoàng đế. Ba năm dẹp yên đại loạn, ổn định đất nước, Trịnh Tại Hiền...