Chương 53 Chối bỏ

717 126 6
                                    

Takemichi như không tin vào tai mình không em nhất định là nghe lầm rồi chắc chắn là vậy chuyện này sao có thể

"Koko em là Takemichi anh làm sao vậy không phải .....

Kokonoi nhíu mày nhìn thiếu niên khó chịu lên tiếng

"Tôi không biết Takemichi là ai hết"

Em hoảng loạn vô thức lùi ra sau , thân ảnh nhỏ gầy như sắp ngã xuống Hanma vốn đứng ngoài cửa nhanh chóng chạy vào ôm em rời đi

Kokonoi nhìn hai con người đang diễn trò trước mắt mình , mà mặt nổi mấy vạch hắc tuyến cảm thấy hai kẻ này đúng là điên

"Khi không lại vào nhận người quen" hắn khó chịu lầm bầm

Takemichi nằm trong lòng Hanma không run rẩy ánh mắt mở to ,ngón tay siết đến trắng bệch , đầu óc em trống rỗng ánh mắt như không thể nhìn thấy gì nữa , tâm đau như bị ai đó tàn nhẫn xé rách , Takemichi thật sự tan vỡ rồi

Hanma đau lòng ôm chặt em không ngừng gọi tên thiếu niên

"Takemichi..... Takemichi.....tôi ở đây .... ngoan đừng sợ ..... tôi sẽ không bỏ em ... Takemichi..... tôi sẽ không như bọn họ quên mất em đâu......." Hanma gần như chưa từng ngừng gọi em cả một buổi chiều hôm ấy gã liên tục nói , nói đến cổ họng đã khô khốc cũng không nỡ dừng lại như đang chứng minh cho thiếu niên biết gã sẽ không bao giờ bỏ rơi em

Takemichi rút người vào lòng Hanma như đang cố trốn tránh thực tại tàn nhẫn đang lăm le hành hạ lên em , em yếu ớt nói

"Hanma..a ... đau quá... đau .... tao đau ..."

Hanma nhanh chóng đáp lại em

"Ngoan nói cho tôi biết em đau ở đâu"

Takemichi nức nở nói " tim ... tim tao đau quá ....như bị xé rách..... Hức ...ư....ư..hứ.c.."

Hanma thấy em khóc liền hoảng loạn đến rối tinh rối mù , gã không biết dỗ gã sợ bản thân lớn tiếng sẽ dọa sợ em , chỉ có dám ôm lấy em một câu cũng không thoát ra khỏi miệng chỉ sợ lúc này bản thân nói sai một chữ liền tổn hại em , Takemichi của gã đã chịu đủ rồi

Cứ như vậy Hanma căng thẳng ôm em thẳng đến nửa đêm , cố gắng dùng lời lẽ ôn nhu nhất của bản thân dỗ thiếu niên ngủ say , lặng lẽ ôm em ngồi trong bóng tối Hanma động nhẹ cũng không dám sợ bản thân sẽ đánh thức em

Chỉ tiếc bản thân dụng tâm nhiều như vậy nhưng vẫn không nhận được ánh mắt của người này , lần đầu tiên Hanma thấy em khóc là lúc Baji bỏ mình , lần thứ hai là lúc Ran tự hủy , lần thứ ba chính là lúc này , thiếu niên luôn vì kẻ khác mà rơi lệ , Hanma đã từng suy nghĩ rằng nếu có thể khiến người này vì gã mà rơi một giọt lệ gã chấp nhận trả mọi cái giá , vì lúc thiếu niên khóc vì gã chính là lúc tâm em đã có gã

Đột nhiên tiếng chuông điện thoại vang lên phá tan màn đêm tĩnh lặng , Hanma nhíu mày nhưng vẫn mở điện thoại nghe máy
Bên kia nhanh chóng truyền đến tiếng rống giận của Kisaki

*Sao mày dám bỏ đi khi chưa ký hợp đồng hả*

"Có chuyện gấp"

*Cmn chuyện gì gấp mà có thể bỏ qua hợp đồng mấy trăm triệu hả thằng khốn*

[Allboytakemichi] Hệ Thống Câu Dẫn Nam ThầnNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ