Chương 25 Ấm áp

1.4K 272 19
                                    

Trong phòng của Takemichi có một khung cửa sổ không quá to nhưng lại đón nắng rất tốt bên khung của cửa còn có một cái bệ không thể nghi ngờ điểm này thành công thu hút em, ngồi trên bệ cửa sổ Takemichi thả lỏng người làn gió nhẹ thổi bay mái tóc vàng của em từ trên đây em có thể nhìn rõ hoa viên rộng lớn của dinh thự, ngẩng người nhớ lại chuyện hôm qua nó vẫn còn in đậm trong tâm trí em nếu lúc ấy Ran tới muộn một chút thì em phải làm sao bây giờ ánh mắt em có chút xa xăm

Đột nhiên trong đầu em vang lên một giọng nói đầy lo lắng

'Michi có phải rất sợ không Umi xin lỗi vì đã không thể bảo vệ cậu'

Em nghe thấy cậu nói vậy thì khẽ cười dịu dàng đáp lại cậu

'không đâu tôi không trách cậu' em khẽ nói tiếp "Umi cơ thích biển không"

Người kia nghe vậy thì buồn bã trả lời

'Umi chưa bao giờ thấy biển cả nhưng hẳn là nó rất đẹp đúng không'

'Umi đã bao giờ nhìn vào đôi mắt của bản thân chưa' em hỏi

Người kia nhanh chóng đáp lời em 'hừm có một lần vì đứa trẻ trong cô nhi viện thường hay ức hiếp tôi vì màu mắt tôi khác bọn họ'

'Mắt của Umi đẹp lắm đấy nó rất giống màu của biển'

'Thật sao' người kia mừng rỡ hỏi

'Đúng vậy' xinh đẹp nhưng chứa đầy bi thương, em thầm nghĩ nếu hôm qua người trong thân xác này không phải là em thì đứa trẻ này thật sự có thể thoát sao

'Michi sẽ mãi mãi ở bên cạnh Umi chứ' người kia lo lắng hỏi

Còn định trả lời thì tiếng động ở cửa chóng thu hút sự chú ý của em, em khẽ quay đầu nhìn qua

Rindou ngớ người ngay khoảnh khắc thiếu quay đầu lại tim hắn đập mạnh một cái, nắng vàng chiếu lên thân ảnh của em khiến em càng thêm rực rỡ, đôi mắt tựa biển cả rộng lớn như nhấn chìm cả linh hồn hắn

Lúc nhìn thấy Rindou em hơi hoảng loạn một chút nhưng cũng nhanh chóng đứng dậy cúi chào hắn

Rindou khá bất ngờ vì hành động của em rồi cũng không làm gì quá khích , chỉ lạnh nhạt mở miệng cảnh cáo

"Nếu mày dám câu dẫn anh trai tao lần nữa tao sẽ giết mày"

Takemichi nghe vậy cũng không quá ngạc nhiên bình tĩnh đáp lại hắn

"Đây là hiểu lầm, tôi không câu dẫn anh trai ngài"

Nam nhân hừ lạnh một tiếng nói "mày nghĩ tao sẽ tin lời nói của mày hơn hay tin tưởng đôi mắt của tao hơn"

Thấy vậy em cũng không cãi nữa chỉ bình đạm đáp

"Vâng , sau này tôi sẽ an phận thủ thường không làm gì quá phép nữa"

Umi ấm ức lên tiếng 'cậu có làm gì đâu chứ thật không công bằng'

Takemichi dịu dàng đáp lại cậu 'Umi ngốc trên đời này không có sự công bằng'

'Umi mới không ngốc đâu' người kia hậm hực phản bác

Ý cười trong mắt em càng nhiều sự dịu dàng trong độ mắt không thể kiềm được như sắp tràn ra , nói chuyện với Umi luôn là khoảng thời gian mà em thích nhất vì đứa trẻ này luôn toàn tâm toàn ý lo cho em điều này khiến em cảm nhận được ấm áp

[Allboytakemichi] Hệ Thống Câu Dẫn Nam ThầnNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ