Takemichi hai tay bị hai nam nhân nắm chặt như đứa con nít bị dắt đi trên phố , em bất lực nhìn bọn họ tuổi em cả hai đời cộng lại so với bọn họ còn lớn hơn vậy mà dám xem em là trẻ con dắt đi giữa phố thế này đây
"Hai người buông tay tôi ra được không , tôi cũng không phải con nít mà cần phải nắm tay dắt đi" em ức chế lên tiếng
Hai miệng một lời đồng thanh trả lời em "không thể"
Khóe miệng em khẽ giật nhẹ , từ chuyện của tối hôm nọ hai con người này hình như rất dính em , đi mua đồ , dạo phố , đi ăn đến cả đi ngủ bọn họ chưa từng rời em nửa bước nhất nhất ở bên cạnh giống như hận không thể dán thẳng bản thân lên người em vậy , em đối với chuyện này rất mệt mỏi nhưng lại không thể chống được hai cái đại nam nhân to lớn này , Takemichi thể hiện bản thân rất giận dỗi nhưng Takemichi không muốn nói ra
Đột nhiên em thấy gian hàng nhỏ bên lề đường , ánh mắt sáng lên
Inui ánh mắt tràn đầy ý cười , từ lúc em xuất hiện ngày nào đối với anh cũng là ngày vui vẻ nhất , dinh thự vốn âm u lạnh lẽo trở nên rực rỡ tràn ngập ánh sáng , trước trong mắt anh chỉ có công việc cùng Kokonoi giờ thì hay rồi từ bao giờ em đã được đặt vào vị trí quan trọng nhất trong lòng anh
Kokonoi bên này lại trái ngược , nội tâm hắn rối rắm hắn rất thích ở bên cạnh em so với việc kiếm tiền còn thích hơn , ở bên cạnh em vô cùng thoải mái gần như mọi áp lực công việc chỉ cần một nụ cười của em liền tan biến mất , nhưng hắn lại không biết cảm xúc đối với em là gì Kokonoi yêu Akane vẫn luôn là như vậy cho nên hắn ngay lập tức phủ định đi khả năng bản thân đã phải lòng thiếu niên này , đúng hắn chỉ yêu một mình người kia
"Tôi muốn ăn cái kia"
Nghe tiếng của em hai người thu hồi suy nghĩ riêng của bản thân , quay đầu nhìn em
Thấy hai con người đang ngơ ngác nhìn mình , em bất lực lôi họ đến gian hàng nhỏ , đôi mắt long lanh nhìn bọn họ nói "tôi muốn ăn cái này"
Kokonoi nghe em nói lập tức muốn rút ví móc tiền ra mua , lại bị Inui cản lại chỗ này ai biết có sạch sẽ hay không anh không thể cho em ăn bậy được
"Không được tôi .......
Chưa nói hết lời đã bị dáng vẻ ủ rũ của em làm cho câm miệng , anh khép miệng mở miệng một hồi cuối cùng vẫn chiều theo ý em
"Được rồi mua cho em"
Kokonoi khinh khỉnh nhìn anh , ánh mắt muốn bao nhiêu coi thường có bấy nhiêu
Inui mặt lạnh tâm lạnh không thèm để ý đến ánh mắt khinh thường của người kế bên
Em vui vẻ nhìn bà chủ hỏi " bà ơi cái này gọi là gì vậy"
Thấy dáng vẻ vừa đáng yêu vừa lễ phép của em hảo cảm bà cụ đối với em tăng lên vùn vụt , ôn hòa đáp lời em "này gọi là kẹo đường là một món ăn truyền thống chỗ bà , đám trẻ con đứa nào cũng thích"
"Thật sao ạ"
"Đúng vậy , cái này không những có thể ăn còn có thể chơi nữa"
Nghe đến chơi hai mắt em liền sáng lên , hớn hở hỏi bà cụ cách chơi
BẠN ĐANG ĐỌC
[Allboytakemichi] Hệ Thống Câu Dẫn Nam Thần
FanfictionNếu bi thương có thể diễn tả bằng lời nói thì bi kịch có lẽ không xảy ra Yêu hận một đời chớp mắt hóa thành không ____________ *LƯU Ý : Bối cảnh là phụ diễn biến tình cảm nhân vật là chính Truyện được đăng tải bởi Nhanha4821 và chỉ duy nhất trên...