Chương 40: Lời trăng trối của Sasori

147 19 1
                                    

"Trên người cậu có bao nhiêu vết thương, tôi sẽ đáp trả lại hắn gấp trăm lần!"

Câu nói của cậu trai ấy tràn ngập sự tức giận, cũng chứa chan ân hận. Nhìn vào những vết thương của người bạn đang tựa trong lòng mình khiến cậu ấy không khỏi tự trách bản thân sao mình đến quá muộn. Nếu cậu có thể thoả thuận với Hokage nhanh hơn, Mika đã không phải chịu những đau đớn này. Bàn tay cậu khẽ run.

Xong, khi nhìn sang người cha Kazekage của mình, khuôn mặt ông đã trắng bệch hẳn đi, đôi mắt nhắm nghiền như chẳng còn sự sống nữa. Bỗng chốc đôi bàn tay lúc nãy còn run khe khẽ, thì giờ đây, đến cả thân mình cũng run lên, sự kích động khó tả khiến Gaara xa lạ với chính bản thân mình. Dù đã cố kìm nén để Mika không nhận ra nhưng mỗi lúc sự kích động đó dần tăng lên. Dần dà, Gaara cảm nhận rõ nơi có ấn chú của bà Kobayashi nhói lên rõ rệt, bóng tối hư vô xâm lấn, nó như muốn nuốt trọn thứ gì đó, cái gì đó trong tâm trí cậu đang dần mất đi. Cùng với sự biến mất ấy là thù hận và bóng tối tăng lên, nó khiến cậu khao khát muốn đặt tất cả hận thù đó lên tên Sasori trước mặt. Và thế là cát bắt đầu cơn cuồng nộ của nó, một chút nữa thôi, chắc hẳn cậu bé tóc đỏ sẽ bị cát bao bọc trong hình dạng bán Nhất Vĩ, đồng nghĩa, nhân tính của Gaara bị Nhất Vĩ kiểm soát một nửa. Chắc chắn điều đó sẽ xảy ra, nếu như không có đôi tay nào đó chộp vội lấy bàn tay đang run lên bần bật của cậu. Đôi mắt sợ sệt, giọng nói gấp gáp và khẩn thiết kéo cậu trở lại:

"Gaara, bình tĩnh lại! Tớ vẫn ổn và Kazekage chỉ đang bị thương. Ông ấy chưa chết!"

Cát thu lại vào trong hồ lô cùng tiếng thở hắt ra. Thật may! Suýt chút nữa thì tình hình vượt qua sự kiểm soát của cậu. Bình thường Gaara không dễ để bản thân mình bị mất kiểm soát một cách dễ dàng như vậy. Phải chăng Nhất Vĩ muốn nhân cơ hội tâm lí cậu bị kích động để thoát ra ngoài?

Sau khi bình tĩnh lại, Gaara mới nhẹ nhàng nhấc bổng Mika lên rồi dùng cát đưa cô và cha mình đến bên vách đá. Rồi cũng để Mika vui lòng, sau đó cát cũng mang cô giáo Anko đến cạnh cô.

Vậy là xong, chiến trường giờ là của cậu. Nhìn thấy đối thủ của mình có vẻ như cũng đã sẵn sàng chiến đấu, Gaara đứng lên tiếp chiến. Lúc đi còn không quên nói với Mika:

"Tôi sẽ đấu với hắn. Chăm sóc tốt bản thân và... cả ông ta giúp tôi."

"Không! Chúng ta sẽ chiến đấu cùng nhau! Sau khi băng bó vết thương cho ngài Kazekage và cô Anko xong xuôi, tớ sẽ chiến đấu cùng cậu."

Nghe thấy câu đó, khoé môi Gaara cong lên nhè nhẹ. Dù không muốn cô ấy tổn thương thêm nhưng mà chối sao được ánh mắt kiên định kia. Thế rồi, Gaara bước lên trước ứng chiến với Sasori. Để lại sau lưng Mika đang nhanh thoăn thoắt sơ cứu vết thương cho hai người bị thương.

Không phải Mika không tin khả năng của Gaara, nhưng cái sự dày dặn về kinh nghiệm và nhiều mánh khoé của Sasori so với cậu bé mười ba tuổi như Gaara là một khoảng cách lớn. Sau trận đấu giữa Gaara và Lee - một người chuyên về thể thuật, cô mới nhận ra một điều, Gaara đang bị phụ thuộc quá nhiều bởi cát nên thể thuật không được cậu chú tâm đến. Có thể, thể thuật của Gaara sẽ hơn một bậc so với Mika nhưng với một kẻ như Sasori, điểm yếu về thể thuật của cậu có thể bị hắn lợi dụng. Kinh nghiệm chiến đấu của tên già đời 32 tuổi đó không thể coi thường, như mới ban nãy thôi, tưởng chừng như Kazekage đã hạ được hắn nhưng cuối cùng chính ông lại là người bị trọng thương. Nên lần này cô sẽ không để Gaara chiến đấu một mình như cha cậu ấy nữa. Dù sao thì cô cũng đã chiến đấu với Sasori trước đó rồi, rối của hắn cũng bị thiệt hại đáng kể. Hơn nữa, họ không còn nhiều thời gian, cô Anko và ngài Rasa phải được đưa đi trị thương gấp, nếu không thì tính mạng của họ khó mà bảo toàn. Mika dốc lọ thuốc cầm máu, còn đúng một viên duy nhất. Cũng như cơ hội để cứu cô Anko và Kazekage chỉ còn lần cuối cùng này thôi. Mika chia nửa viên thuốc cho hai người kia uống rồi mau chóng chạy ra chiến trường.

[Fanfic Naruto] Thế giới của cậu, thế giới của tớ, thế giới của hai chúng taNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ