Q1 - Chương 17

191 7 0
                                    

Trong kịch liệt dịu dàng, ngẫu nhiên vẫn phóng ra quang mang làm người ta dịu lại.

Nhưng ấm áp mà Lăng Khiêm cho, vĩnh viễn đều lướt qua rồi biến mất, mỗi khi Lăng Vệ có một chút cảm giác bị mềm hóa, Lăng Khiêm lần nào cũng giống như thợ săn giảo hoạt, lập tức chứng nào tật ấy.

Ghê tởm hơn chính là, hành vi xâm phạm trở nên càng thêm tà ác.

Mỗi nơi trên người anh cả, trong mắt hắn, đều thành điểm mẫn cảm có thể tùy ý đùa bỡn.

"Trên người anh, rốt cuộc có chỗ nào không mẫn cảm đây? Cho dù vuốt ve thế nào, cửa động phía dưới anh đều sẽ có phản ứng?"

Tình dục vuốt ve thân thể Lăng Vệ, đợi sau khi Lăng Vệ sinh ra khoái cảm, còn muốn ác liệt tăng thêm trêu đùa.

"Đừng... Đừng quá ác liệt, Lăng Khiêm..." Cảnh cáo đứt quãng, phun ra từ cánh môi bị hôn đến rách ra xinh đẹp. Uy nghiêm đã sớm bị mất sạch.

"A! Ô..." Bỗng nhiên sợ hãi kêu.

Đầu ngón tay thon dài, tiến vào huyệt khẩu mới trải qua lễ rửa tội gió bão.

"Anh thật không ngoan, không lâu mới rửa sạch, sao bên trong lại dính nhớp nháp vậy chứ? Hay là anh rất thích tinh dịch của em, vừa rồi cố ý hút chặt không chịu buông ra, làm để cho em không thể giúp anh rửa sạch?"

Rút đầu ngón tay ra, thái độ từ trên nhìn xuống đưa tới dưới mí mắt Lăng Vệ.

Niêm dịch trên đầu ngón tay, chiết xạ ra quang mang dâm mỹ.

"Nói chuyện đi, anh. Đây là cái gì?"

Tay làm việc xấu, không tiếp tục vuốt ve trong cơ thể và da thịt, hơi thở dốc hỗn loạn của Lăng Vệ mới hồi phục một chút, "Không liên quan gì đến cậu." Hơi kiên cường trả lời.

Lăng Khiêm a một tiếng. "Tinh hoa nam tính của em, sao lại không liên quan đến em?"

"Căn bản là không phải."

"Vậy là cái gì?"

Lăng Vệ xấu hổ chuyển tầm mắt.

"Là dịch ruột non. Đúng không? Anh."

"Cửa động của một người đàn ông ra sức mấp máy, còn phân bố ra dịch ruột non. Đại biểu cái gì nhỉ?"

"Thành thực một chút. Thẳng thắn thừa nhận anh..."

Lời nói trêu chọc, bỗng khựng lại.

Mất đi giọng nói đáng buồn của Lăng Khiêm, căn phòng trong nháy mắt hiện lên yên tĩnh kỳ dị.

Lăng Vệ lo lắng lại bị chọc ghẹo não nảy ra cảnh báo, mẫn cảm quay đầu, nhất thời sửng sốt.

Khuôn mặt tuấn tú của Lăng Khiêm, chẳng biết từ khi nào, lại đau đớn vặn vẹo.

"Anh, em rất khó chịu." Ngay cả giọng nói cũng trở nên đáng thương.

"Lăng Khiêm?" Lăng Vệ thân thiết gọi, vươn tay ra. Nhưng trước khi chạm đến Lăng Khiêm bỗng nhiên dừng giữa không trung, hoài nghi đánh giá Lăng Khiêm, "Cậu không phải lại đang giở trò gì đấy chứ?"

Lăng Khiêm không đáp lại.

Đau đớn đáng sợ dường như bao phủ hắn, làm cho hắn chẳng những khuôn mặt, ngay cả thân thể cũng bắt đầu vặn vẹo, giống như đang bị một chiếc xe quân dụng ngầm nghiền qua.

"A..."

"Lăng Khiêm!" Lăng Vệ cuối cùng cũng hơi tin, lúc ôm lấy Lăng Khiêm, cảm giác em trai vô lực đặt trọng lượng thân thể trên cánh tay mình.

Thật nặng.

"Rốt cuộc không thoải mái chỗ nào?" Lăng Vệ đặt hắn trên giường.

Trán rất lạnh, khuôn mặt hồng hào cũng dần dần biến xanh.

Em trai ác ma dường như không gì không làm được bỗng nhiên lộ ra dáng vẻ yếu ớt. Giống như tòa cao ốc quân bộ tưởng rằng vĩnh viễn sừng sững không đổ bỗng nhiên sụp.

Kinh hãi đến làm người ta mất đi năng lực hô hấp.

"Đưa máy truyền tin cho tôi." Lăng Vệ cố tự trấn định, tìm kiếm trong túi trên áo Lăng Khiêm. "Tôi phải báo cho bác sĩ." Giọng điệu tựa như ung dung, thật ra nội tâm đã hoảng loạn tới cực điểm.

Lấy ra máy truyền tin, tay Lăng Khiêm đau đớn đến run rẩy nắm lấy cổ tay anh trai, ngăn cản cậu gọi bác sĩ.

Lăng Khiêm thấp giọng nói: "Trong câu lạc bộ đa số là đời thứ hai của quân bộ, bác sĩ khẩn cấp xuất hiện, sẽ lập tức dẫn đến lời đồn đại."

"Chuyện sau này hẵng tính! Cậu đột nhiên sinh bệnh, bây giờ quan trọng nhất chính là chữa bệnh."

"Anh, Lăng Hàm có lẽ đã xảy ra chuyện..."

( ĐAM MỸ - EDIT - HOÀN) Trừng Phạt Quân Phục Hệ Liệt - Phong LộngNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ