Ảnh vệ đi điều tra hai ngày, kết quả mang về cũng không thu hoạch được gì.
Chu Tử Thư có chút vô lực ngồi bên giường, hai ngày qua cơm nước cũng không nghĩ đến chỉ mong có một manh mối, đối phương rốt cuộc lai lịch thế nào, vậy mà không điều tra được? Lẽ nào chỉ có thể ngồi đợi Tác Tây đến sao?
Có thể, còn có một người có thể xin giúp đỡ.
Nghĩ tới người này, Chu Tử Thư cũng có chút tinh thần, hướng về phía ảnh vệ nói: "Ngươi lập tức tới Ấp thành tìm Vương gia, nói cho hắn tình huống nơi này."
Ảnh vệ lĩnh mệnh, nhảy cửa sổ ly khai.
Chu Tử Thư đang định thở phào thì ảnh vệ kia bỗng nhiên trở lại.
"Khởi bẩm công tử, khách điếm đã bị bí mật vây quanh, thuộc hạ không ra được."
Chu Tử Thư bật dậy, không thể tin: "Bí mật vây quanh?"
"Vâng, cả tòa khách điếm chỉ có vào, không có ra."
Vì sao đã mang Lão Ôn đi còn muốn vây quanh khách điếm? Chẳng lẽ muốn kìm hãn mình uy hiếp Lão Ôn? Nói như vậy, hiện tại Lão Ôn vẫn còn an toàn? Nghĩ đến tình huống này, Chu Tử Thư không khỏi thở phào nhẹ nhõm.
Chỉ có vào chứ không có ra, y cũng vô kế khả thi, chỉ cần đợi Tác Tây tới rồi bàn bạc.
Khi Tác Tây nhận được thư do Tử Thư gửi đến nói Hoàng thượng bị thương, còn có thích khách truy đuổi, liền vội vàng đem hết mọi chuyện trong cung giao phó cho hai vị thừa tướng, ngày đêm ra roi thúc ngựa tới. Chứng kiến thần sắc mệt mỏi của công tử, lại không nhìn thấy thân ảnh của Hoàng thượng, trong lòng trầm xuống, tình huống so với dự đoàn còn hỏng bét hơn.
Chu Tử Thư trông thấy Tác Tây giống như thấy được cứu tinh, khích động đến nỗi không nói lên lời, kéo hắn xuống bàn trà.
Sau khi Tác Tây uống xong cén trà mới nhìn Chu Tử Thư lo lắng nói: "Công tử sắc mặt sao lại kém như vậy, có phải Hoàng thượng đã xảy ra chuyện gì rồi không?"
Quan hệ đến an nguy của Ôn Khách Hành, Chu Tử Thư cũng không giấu giếm bất cứ sự tình gì, từng chút một nói cho Tác Tây nghe.
Biết được có người bí mật vây quanh khách điếm, Tác Tây cũng giật mình, sau đó thoải mái nói: "Công tử chớ nóng vội, đêm xuống tiểu nhân sẽ đi dò thám."
Chu Tử Thư gật đầu, chuyện đến nước này cũng chỉ có thể làm như vậy, nhiều ngày chờ rồi, chờ thêm mấy canh giờ nữa cũng chẳng đáng là bao.
Đêm đến, Tác Tây thay y phục dạ hành nhảy ra khỏi cửa sổ, còn chưa đi được mấy bước tứ phía đã có hắc y nhân lao ra ngăn lại lối đi. Tác Tây nhíu mày, tự biết khó có thể đột phá vòng vây, đành phải quay lại đường cũ nhảy lên cửa sổ vào phòng.
Thấy Tác Tây trở lại, Chu Tử Thư tâm cũng đi xuống, ngay cả Tác Tây còn không ra được, nên làm gì bây giờ?
Tác Tây cởi bỏ khăn che mặt xuống, đỡ Chu Tử Thư lên giường nằm, "Công tử chớ vội, tiểu nhân sẽ nghĩ ra biện pháp, sắc mặt công tử kém như vậy nên nghỉ ngơi cho tốt."
BẠN ĐANG ĐỌC
[Hoàn/Chuyển ver Ôn Chu] Độc Sủng Hậu Cung
RandomThể loại: Cổ đại, lãnh tình tà mị, hoàng đế cường công x ôn nhuận như thủy đạm nhiên nhược thụ, công sủng thụ, sinh tử HE Editor: Như Ý Cp chính: Ôn Khách Hành x Chu Tử Thư Cp phụ: Đại Vu x Thất Gia, Triệu Kính x Hạt Nhi Cp khác: Tác Tây x Hoàng đế...