Chương 22: Hồn ma nửa đêm

505 66 11
                                    

Sau khi Hoàng hậu bị cấm chân, Chu Tử Thư cũng yên tâm không ít, dù sao nhiều lần hậu cung nhắm vào y trước đến nay đều là Hoàng hậu mà thôi. Về phần kế hoạch của Toàn phi các nàng, khí đó nghe được họ tính kế muốn đem y cùng Hoàng hậu diệt trừ, hôm nay Hoàng hậu bị cấm chân, kế hoạch các nàng muốn áp dụng sợ là không có đơn giản như vậy.

《 ba mươi sáu sách 》có nói: mượn đao giết người. Nếu mưu tính đem y cùng Hoàng hậu mưu tính, sợ là muốn Hoàng hậu đối phó y, hay là lợi dụng y đối phó Hoàng hậu đi! Bất luận là hại người nào, hai người cũng không tốt.

Nhưng hôm nay Hoàng hậu bị cấm chân, tuy nói kế hoạch các nàng có thể áp dựng được không, nhưng hợp mưu hại y cũng không phải không thể. Không có chứng cớ, y cũng không tùy tiện nói chuyện này cho Ôn Khách Hành biết, mình vẫn nên cẩn thận một chút thì hơn.

Tối nay trời trở lạnh, ăn xong bữa tối Ôn Khách Hành đỡ Chu Tử Thư đến tẩm phòng, chờ y tắm rửa xong lại đưa y lên giường đắp kín chăn bông.

Chu Tử Thư thấy kể từ khi săn thú về hắn không đi tắm rửa cảm thấy chút kỳ quái, hắn trước nay đều qua đêm ở đây.

"Lão Ôn, ngươi không ngủ?"

"Trẫm muốn đến phủ Nguyên soái cùng Viên Nguyên soái uống rượu. Trở lại nhất định sẽ muộn, không muốn quấy rầy ngươi ngủ yên, trẫm sẽ về Hoàng Thiên Cung. Ngươi an tâm ngủ, trẫm sẽ kêu Tác Tây lưu lại chiếu cố ngươi."

Nghĩ đến trước đó vài ngày Ôn Khách Hành nói qua muốn tìm Viên Nguyên soái nói chuyện, Chu Tử Thư hiểu rõ gật đầu. nhưng lại cảm thấy một mình hắn đến phủ Nguyên soái không yên lòng, đặc biệt lúc trở về lại là đêm khuya, có chút lo lắng hỏi: "Để Tác Tây theo ngươi đi, đêm khuya trên đường khó tránh khỏi không an toàn."

Ôn Khách Hành câu môi cười, đúng là một người tri kỷ. Hôn lên trán y, cười nói: "Không sao, trẫm sẽ mang thị vệ theo, ngươi hôm nay thân thể mệt mỏi, sớm đi ngủ đi."

Chu Tử Thư vuốt cằm, nhưng vẫn nhìn Ôn Khách Hành rời đi sau mới nhắm mắt chuẩn bị ngủ.

Vậy mà chưa nhắm mắt được bao lâu, bên ngoài truyền đến thanh âm huyên náo.

"Ngọc Mai, chuyện gì?"

Ngọc Mai trông ở ngoài cửa thấy công tử hỏi, vội vàng đẩy cửa vào.

"Công tử, Thất Gia công tử tới, ầm ĩ muốn gặp công tử, tổng quản Tác Tây cũng bị hắn làm cho nhức đầu."

Chu Tử Thư bất đắc dĩ thở dài, ngồi dậy phủ thêm áo khoác, "Cho hắn vào đi."

"Vâng."

Công tử nói ra, cũng không ai ngăn trở nữa. Thất Gia vừa vào tẩm phòng Chu Tử Thư liền quay về phía ngoài cửa hừ một tiếng, bắt cả đám đứng ở ngoài cửa, sau đó kéo cái ghế ngồi gần mép giường Chu Tử Thư.

"Lúc này mới giờ nào a! Ngươi đã đi ngủ!"

Chu Tử Thư mím môi cười cười, sợ người bên ngoài nghe thấy còn cố ý thấp giọng, "Ngươi tối nay không vụng trộm sao?"

Thất Gia liếc y một cái, bất mãn đè ép thanh âm nói: "Ngươi còn nói, ta nói ngươi lúc nào thì ngươi mới nói với Hoàng thượng cho ta ra khỏi cung a! Mặc dù ngoài mặt ta là nam sủng của Hoàng thượng, nhưng ta cũng là một thân trong sạch a! Hoàng thượng cũng không chạm qua ta, hơn nữa ngươi nhìn xem Hoàng thượng ánh mắt nhìn ta chỉ có chán ghét! Để ta ra ngoài không phải là việc khó đi!"

[Hoàn/Chuyển ver Ôn Chu] Độc Sủng Hậu CungNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ