—————
Sau khi cả hai ăn xong, cũng là lúc giúp việc treo quần áo mới Nhất Bác mua cho Tiêu Chiến vào tủ, bà bưng khay cơm xuống dẹp, còn cậu thì chỉ anh đường đi lại tủ áo. Anh cố nhớ phải rẽ về phía nào, và đi bao nhiêu bước thì đến được tủ áo.
- Trong này toàn là đồ của anh, muốn mặc cái nào thì lấy cái đó, biết chưa?
Tiêu Chiến gật gật đầu, anh nhớ rồi và biết rồi. Nhưng anh đúng là có cái không hiểu, sao Nhất Bác lại đối tốt với anh như thế chứ?
Nhất Bác lại đến công ty giải quyết chuyện, tối đó mới về nhà. Tiêu Chiến nhàm chán cũng không có gì làm nên cứ tập đi cho rành từng ngõ ngách trong phòng, đi một hồi là ra hướng cửa, anh biết mình đang ở lầu ba, sợ ra ngoài không rành cầu thang nằm ở vị trí nào mà hụt chân thì nguy lắm, thành ra đã quay trở lại.
- Muốn đi đâu à?
Chưa kịp đóng cửa lại thì Nhất Bác đã về đến và hỏi. Tiêu Chiến lắc lắc đầu, thật tình kể lại mình đang tập đi để quen đường, nhưng sợ ngã cầu thang mới quay vào. Cậu đương nhiên là không có la, chỉ ừm khẽ một tiếng rồi dẫn cho anh xuống lầu.
Tiêu Chiến đếm trong lòng thử xem bao nhiêu bước sẽ đến chỗ cầu thang, rồi cẩn thận bước xuống. Dù cạnh bên có Nhất Bác đang đỡ lấy nhưng vẫn lo lắng.
- Tôi có quà cho anh đó
- Quà...quà gì?
Tiêu Chiến cho tay đặt xuống ghế sofa trước, xác định xem chỗ ngồi ở đâu mới hạ thân xuống và hỏi Nhất Bác.
- Anh sẽ biết ngay thôi
Cậu búng tay một cái, bên ngoài có hai tên đàn em dắt vào người thanh niên đã gây sự với anh ở ngoài đường lần trước.
Tiêu Chiến chỉ nghe tiếng bước chân của nhiều người chứ không rõ là chuyện gì. May là cậu đã lên tiếng.
- Mày muốn tự quỳ hay đợi tao đánh gãy chân của mày?
Cậu ta sợ hãi nhanh chóng quỳ xuống, còn bò lại ôm chân Tiêu Chiến. Anh hoảng hốt định thu chân lại thì đã nghe người đó bảo.
- Xin anh rộng lòng bỏ qua cho tôi, tôi đã sai rồi, tôi biết lỗi của mình rồi, tôi không nên gây sự với anh, tôi xin lỗi, xin lỗi
Giọng của người đó như là đang khóc lóc khiến Tiêu Chiến càng không hiểu nổi là chuyện gì đang diễn ra. Nhất Bác biết anh kinh ngạc nên mới bảo.
- Nó là tên hôm bữa làm khó dễ anh ngoài đường, cái thằng mà bắt anh đền điện thoại
Nhất Bác luồn tay ôm Tiêu Chiến, còn chân thì giơ lên đá cậu ta một cái, sao người đó dám ôm chân của anh chứ? Đã khó thoát khỏi cái chết còn ở đây đụng đụng chạm chạm vào người thuộc về cậu sao?
- Tôi sai rồi, làm ơn, làm ơn tha cho tôi
Nhất Bác đá cậu ta ngã ngửa ra sàn, nhưng đối phương vẫn cố ngồi dậy tiếp tục quỳ mà xin. Tiêu Chiến nhanh nhớ ra nên gật đầu, và rồi lại cậu một câu.
- Bắt người đó để làm gì chứ?
Nhất Bác không nghĩ là Tiêu Chiến sẽ ngốc đến mức này. Chẳng lẽ bắt cậu ta về để mời uống trà sao? Nếu mọi chuyện bình thường giản đơn như thế thì có cần ôm chân van xin anh tha cho hay không?
BẠN ĐANG ĐỌC
Ngược Tâm
FanfictionNội dung : Tiêu Chiến là chàng trai bị khiếm thị, nhưng lại lọt vào mắt xanh của Vương Nhất Bác. Cậu yêu anh, nhưng anh không yêu cậu. Do đó, Nhất Bác giở trò bức Tiêu Chiến phải tự thân bước lên giường cậu, mọi chuyện sau đó chính là phải mời mọi...