Năm

2.2K 82 1
                                    

—————

Nhất Bác đặt Tiêu Chiến xuống giường, cậu vừa hôn cổ vừa luồn tay vào trong áo mò mẫn, anh không thích thật nhưng chống đối không được.

Đành là Nhất Bác muốn Tiêu Chiến dùng thân trừ nợ, nhưng anh mới là người đồng ý và tự thân trèo lên giường của cậu. Nếu cùng nhau tranh luận thì người chuốc nhục nhã, chính là anh chứ không phải đối phương.

- Ngoan như thế này mới là tốt anh hiểu không?

Thấy Tiêu Chiến nằm yên không động, trên môi Nhất Bác nở một nụ cười đắc ý. Chẳng phản kháng mới là biết điều, bằng không vốn đã đau, sẽ càng đau hơn. Vì cậu mà bực lên rồi, hậu quả thật chẳng thể lường được.

- Em tôi có thật là thiếu nợ ngài không?

Tiêu Chiến đột nhiên lại nghĩ đến vấn đề này, cho tay giữ vai Nhất Bác lại. Anh thấy chẳng lẽ lại trùng hợp đến mức người đã giúp đỡ anh lại là chủ nợ sao? Nhưng cũng không thể nghĩ cậu nói dối hay Tiêu Đoan dàn cảnh. Suy xét thì không có khả năng.

Vì muốn Tiêu Chiến cùng lên giường để làm gì? Anh cũng bị mù, cậu lại nhiều tiền. Muốn bao nhiêu nam nữ loại A còn đêm đầu tiên đều dễ như trở bàn tay mà. Anh thấy là do bản thân đa nghi, tự dưng nghĩ điều vô lý quá rồi.

Nhất Bác hơi giật mình, vì sao Tiêu Chiến lại hỏi như thế chứ? Đúng thật là cậu dựng lên màn kịch trả nợ để ép anh chọn leo lên giường.

Nhất Bác là muốn có quan hệ xác thịt trước, rồi dùng một cái cớ đầy hiệu lực trói buộc Tiêu Chiến bên cạnh. Chứ như tiếp xúc bình thường, làm quen và tìm hiểu thì lâu lắm, cậu chẳng có kiên nhẫn đến thế.

- Có phải vì sợ quá nên đầu anh có vấn đề rồi không? Ở đâu ra cái chuyện vô lý đó chứ? Anh tưởng tôi rảnh lắm sao? Anh nghĩ bản thân mình là ai chứ?

Tiêu Chiến nhẹ gật gật đầu, đúng là điều anh nghĩ rất hoang đường. Nhưng anh có chết cũng chẳng ngờ được, chuyện không có khả năng đó lại là thật.

Miệng Nhất Bác thì hỏi Tiêu Chiến nghĩ bản thân cao giá lắm à? Nhưng tâm quả thật rất đặt nặng còn mê muội cơ thể anh như nghiện.

Nhất Bác bỏ qua câu chuyện hiện tại đang nói mà đưa tay cởi áo lẫn quần Tiêu Chiến quăng đi. Anh chỉ biết nằm yên không kháng cự, cậu sau khi tự trút bỏ đồ của mình thì tách chân anh ra, đem cự vật đã trướng to hướng thẳng vào động nhỏ còn đang se chặt mà đâm vào.

Khô khốc chính là thứ duy nhất gây cản trở, Nhất Bác cũng biết điều đó nhưng trong đầu lại nghĩ vì cái gì mà phải nhẹ nhàng với Tiêu Chiến? Thành ra, dù vào trong không được thuận lợi, phải chật vật ra sức đẩy và nhồi côn thịt tiến vào từ từ, khiến anh càng thẩm thấu rõ cơn đau từ miệng huyệt đang dần bị nông dãn đến rách từng đường, còn cậu thì gấp gáp đến bức bối nhưng chẳng chịu bôi trơn hay làm mềm hoặc mở rộng.

Nhanh thôi Nhất Bác cũng đẩy tọt côn thịt vào trong, rồi trừu sáp nhanh mạnh. Tiêu Chiến vẫn là đau đến nhăn mặt, tay nắm chặt drap giường. Vết thương hôm qua vẫn còn chưa lành, giờ tiếp nhận thêm vài vết xước mới. Tính ra cơn đau vẫn không khác gì bị xé toạc cơ thể.

Ngược TâmNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ