Ba ba - End

3.6K 78 9
                                    



Cơ thể của Tiêu Chiến lạnh lẽo một cách đáng sợ, hơi thở cũng chẳng còn cảm nhận được, nên Nhất Bác biết, anh đã không còn. Mặt cậu trắng bệch, nhưng vẫn cố giữ điềm tĩnh, miệng khẽ cười làm khóe môi nhếch lên.

" anh nhất quyết phải rời xa tôi mới cam lòng sao? "

Nhất Bác biết đối phương không trả lời nhưng vẫn muốn hỏi. Âm lượng vừa đủ, giọng như thắc mắc. Bộ dạng như chẳng có gì quan trọng ập đến nhưng trong thâm tâm và đầu óc thì tựa có bão động tơi bời.

Chắc do thân phận của cậu, chẳng cho phép rơi lệ, để có được địa vị hôm nay chắc cũng đã trải qua những cuộc mài giũa đầy khắc nghiệt. Nên cậu mới có thể giữ được sự bình tĩnh đối mặt, và che giấu đi cảm xúc thật của bản thân.

" tôi chưa cho phép anh mà... "

Nhất Bác đã rất cẩn trọng mà, sợ Tiêu Chiến sẽ tự tử nên tay chân cũng trói, đồ nhọn hay vật gây sát thương có ở trong phòng cũng dẹp đi hết rồi mà. Vậy anh lấy dao gọt trái cây đó ở đâu ra?

Nghĩ đến đây, Nhất Bác liền nhớ lại đĩa trái cây mà dì giúp việc đã mang lên hồi chiều, lúc đó cậu đang ở trong nhà vệ sinh nên chẳng biết dao có đi kèm với đĩa trái cây kia hay không.

Giờ thì đã có câu trả lời rồi, chính là có. Mà hơn hết Tiêu Chiến đã nhân cơ hội đó, đem nó giấu vào trong người. Nhất Bác cho tay sờ nhẹ lên gương mặt trắng tái lạ thường của anh, sau đó đến vết thương trên cổ.

Cắt mạch cổ, còn ngâm mình trong nước hơn 15 phút thì khả năng còn sống là không phần trăm. Nhất Bác cũng đâu muốn chấp nhận sự thật này, nhưng nó đã diễn ra trước mắt chẳng phải sao? Tiêu Chiến đã xa cậu, đã bỏ cậu mà đi và còn không nói một lời gì.

" anh thắng rồi, thắng Vương Nhất Bác này rồi "

Nhất Bác nói xong thì lắc lắc đầu còn cười khổ và mặt hơi cúi xuống để nhìn Tiêu Chiến đang an yên trong vòng tay, cảm nhận cơ thể anh đang dần dần cứng lại.

" Tiêu Chiến ơi là Tiêu Chiến..."

Nhất Bác gọi Tiêu Chiến bằng giọng than trách, do cớ sao lại chọn con đường này chứ? Căn bản cả hai còn cơ hội quay đầu cớ sao anh lại không muốn?

" đồ ngốc, ngốc quá đi "

Nhất Bác cứ ôm anh ngồi đó, dù miệng thốt ra câu gì cũng đi kèm nụ cười khổ, nhìn vào rất đáng thương.

Dù có được bản tính mạnh mẽ, trái tim băng lãnh thì cậu cũng là con người, đâu phải cỏ cây nên càng tỏ ra bình thường thì lòng càng khốn khổ và bất ổn. Sống đúng cảm xúc lúc nào cũng dễ chịu hết, chứ như cậu cứ gượng và che đậy thế này chỉ càng làm mưa rền gió vũ tan tành cõi lòng mà thôi.

Nuối tiếc lớn nhất trên đời là gì? Có mà không biết giữ, hay giữ được mà lại thấy xa cách muôn trùng? Hoặc muốn mà chẳng thể có? Thậm chí là nắm được trong tay lại để mất đi không hay?

Khó lòng đoán định được cái nào tranh hạng nhất. Nhưng chắc rằng giờ đây Nhất Bác đang nuối tiếc đến lòng dạ như ai xé ai cào, thống khổ chẳng nói được bằng lời. Do đã trói được chân Tiêu Chiến bên cạnh nhưng lại để anh mất.

Ngược TâmNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ