Bác sĩ và điều dưỡng lại đi vào, nhìn thấy Tiêu Chiến điên cuồng giãy giụa thì chỉ biết tiếp tục tiêm thuốc vào mà thôi. Khi điều dưỡng trở về lấy thuốc và mang lại tiêm vào tay thì anh dần dần dịu lại và ngủ thiếp đi." Vương tổng, như vầy hoài không phải là cách "
" chứ các người muốn làm gì anh ấy? Đặc trị theo kiểu tâm thần đó hả? "
Nhất Bác nhìn Tiêu Chiến mà xót lòng nhưng chẳng giúp gì được thì muốn rơi nước mắt. Dù đó những giọt lệ kia vì tâm đau mà rơi cũng chẳng ai thương hại hay chấp nhận cậu nữa.
Vì Tiêu Chiến như hôm nay đều tại một tay Nhất Bác mà ra, sự ấu trĩ, vô lý, có chết cũng chẳng thay đổi được tính nết mới có cớ sự thế này. Sau bao nhiêu chuyện tồi tệ xảy đến, những cư xử thiếu hiểu biết còn lỗ mãn kia thì mấy ai chấp nhận được lời xin lỗi hay sự hối hận muộn màng này chứ?
Phàm đều là người, ai có đủ rộng lượng và cao thượng đến thế? Huống chi, Tiêu Chiến còn đang bất ổn tinh thần mà cứ phải chịu từng lần cường bạo, tổn thương thể xác, tâm trí mà Nhất Bác luôn mang lại không chịu ngưng như thế.
" Vương tổng, chứ không để như vầy được nữa "
Thuốc chỉ cầm chừng, dùng nhiều đôi khi mới khiến Tiêu Chiến thật sự điên. Mà có chút buồn cười thật, Nhất Bác không muốn thừa nhận anh bệnh thần kinh, không cho bác sĩ chữa trị vậy mà cậu thì sao? Luôn muốn bức điên anh, tự cho bản thân cái quyền có thể đối xử tệ bạc với anh.
Giữa việc điều trị não bộ khá kinh dị thì so ra vẫn còn nhẹ hơn những gì cậu đã bạo lực với Tiêu Chiến rất nhiều.
Thương cho một Vương Nhất Bác, hồ đồ ngu xuẩn, xem mình là trời, muốn hành hạ ai, bóp nát ai đều không nghĩ suy bất kỳ thứ gì.
" thích thì các người tự mà trị bản thân của mình đi "
Nhất Bác không đi giải quyết công chuyện nữa, cởi trói chân tay cho Tiêu Chiến ra, ôm anh đang ngủ mê man vì thuốc lên đi về nhà. Nếu ở đây hoài, bọn họ sẽ dùng phương pháp trị cho những người tâm thần áp dụng lên anh. Cậu chẳng để điều đó xảy ra được.
" Vương tổng, ngài... "
Nhất Bác không trả lời, chỉ lườm một cái rồi trực tiếp ôm anh rời đi. Tiền viện phí còn thừa cậu chẳng thèm lấy lại đâu mà chờ nhận giấy ra viện.
Nhất Bác ôm Tiêu Chiến về nhà, đặt anh nằm xuống giường, túc trực bên cạnh chờ đến lúc tỉnh. Để xem khi tỉnh lại anh ra sao đã, chứ nếu vẫn loạn cuồng thì chắc vẫn phải trói thôi.
Tiêu Chiến nheo nheo mắt tỉnh lại, điều đầu tiên sau khi mở mắt chính là ngồi bật dậy, tựa hồ như muốn thói quen cứ muốn chạy trốn. Chắc do nỗi ám ảnh quá lớn nên anh cứ mãi muốn trốn tránh. Cũng đúng thôi, với những gì anh đã tiếp nhận và chịu thì đáng sợ đến cùng cực chứ đâu phải chuyện đùa.
" Tiêu Chiến, anh ở yên được không? "
Nhất Bác chỉ biết lắc đầu bó tay, ôm ngang người Tiêu Chiến lại. Nếu anh cứ thế này hoài cậu sẽ không còn cách nào giữ anh ở nhà được, sẽ thật phải đưa vào nơi gọi là viện tâm thần. Lúc đó cuộc sống của anh sẽ tồi tệ đến mức nào? Nơi đó khủng khiếp ra sao chứ? Cậu không thể đưa anh vào đó nhưng chẳng thể điều trị tại nhà.
BẠN ĐANG ĐỌC
Ngược Tâm
FanfictionNội dung : Tiêu Chiến là chàng trai bị khiếm thị, nhưng lại lọt vào mắt xanh của Vương Nhất Bác. Cậu yêu anh, nhưng anh không yêu cậu. Do đó, Nhất Bác giở trò bức Tiêu Chiến phải tự thân bước lên giường cậu, mọi chuyện sau đó chính là phải mời mọi...