Mười bốn

1.4K 54 0
                                    

—————

Chứ không bao giờ Tiêu Chiến chọn nằm lên người Nhất Bác mà lắc lư chuyển động đâu. Có thể cậu nói anh chẳng biết chữ giữ lời ghi ra sao, nhưng có một chuyện cậu không biết chính là chữ xấu hổ thì anh lại hiểu rất rõ.

- Làm ơn...làm ơn...

Tiêu Chiến như đang cầu xin trong vô vọng, Nhất Bác cũng không kiên nhẫn nói nhiều, đem anh áp xuống dưới thân. Bắt đầu màn trút bỏ quần áo của cả hai rồi sáp nhập mạng bạo, nhấp từng cú ác liệt vào trong để máu rỉ không dứt, loang lổ trên drap.

Tiêu Chiến nằm đó mang đầy đau đớn, một chút cũng chẳng chống cự được, một chữ cũng không thể thoát ra. Từ lâu đã sống trong màn đêm u tối, sự vui vẻ giản dị ở đời thường, sống chung nhà ba người chính là ngọn nến nhỏ duy nhất trong tâm trí anh, giúp anh chẳng có ý định tự tử.

Vậy mà giờ đây nó cũng tắt rồi, không rõ Tiêu Chiến còn được bao nhiêu sức lực, bấy nhiêu hy vọng để sống tiếp nữa. Đối với anh dùng thân trả nợ thế này là kéo dài trong thời gian chẳng ngắn. Vì thế khả năng cao là anh sẽ chọn tự dẫn để thoát khỏi cuộc sống nhơ nhuốc này nhanh một chút. Bỏ mặc lại mọi thứ, vì anh còn hơi sức đâu mà lo nghĩ nhiều như thế nữa. Bởi anh sắp điên đến nơi rồi, sống mà ngày nào cũng bị hiếp thì ai mà chịu cho nổi.

Không tổn thương thể xác, cũng ảnh hưởng tâm lý và tâm hồn. Nhất Bác phải chăng đang muốn Tiêu Chiến chết sớm mới làm ngày ngày đêm đêm? Căn bản là không, cậu một chút cũng chưa từng nghĩ đến chuyện để anh rời khỏi mắt mình.

- Tỉnh lại, tỉnh lại cho tôi, anh tỉnh lại cho tôi

Nhất Bác như hóa cuồng, làm đến Tiêu Chiến bất tỉnh vẫn chẳng cam lòng vung tay tát mặt anh, ép buộc phải tỉnh lại.

Tiêu Chiến là đau đến ngất đi, thành ra cũng dễ dàng bị kéo tỉnh. Đêm nay Nhất Bác có hơi men nên khó chiều thật sự, thường bữa anh ngất thì cậu làm một mình cũng đâu có sao, thế mà hôm nay bắt buộc phải tỉnh. Có lẽ nào chỉ vì muốn anh cảm thấu được thập phần đau đớn cậu mang lại? 

- Làm ơn...a...aa....làm..ơn

Tiêu Chiến mắt mở không lên, cố thốt lên vài chữ van nài. Nhất Bác nghe anh cầu xin như thế mà chỉ có bực chứ không có cảm thông. Cậu rút côn thịt ra để lôi anh vào nhà tắm.

Dịch thể nằm trong huyệt nhỏ cùng vì thế mà rỉ ra ngoài, hòa cùng máu đỏ chảy dọc xuống khắp đùi non và gần xuống đến tận cổ chân.

Nhất Bác đem nút thông nước của bồn rửa mặt đóng lại, sau đó xả cho đầy nước, một tay vịn vai Tiêu Chiến, tay còn lại đem đầu anh nhấn vào bồn.

Tiêu Chiến ngạt nước liền vùng vẫy nhưng Nhất Bác kiềm lại rất chặt, độ đến khi anh sắp ngộp nước mà chết thật thì mới kéo lên.

- Tỉnh chưa? Cùng tiếp tục được rồi chứ?

Tiêu Chiến lắc lắc đầu và sặc sụa mấy tiếng, nước tràn vào khoang mũi lẫn miệng khiến anh khó chịu và có một trận rát, nhức xuất hiện.

- Tôi...tôi...

Tiêu Chiến không nói nên lời, Nhất Bác lại tiếp tục nắm tóc, đem mặt anh nhấn chìm vào trong nước.

Ngược TâmNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ