Mười hai

1.6K 55 5
                                    

—————

Cho nên Nhất Bác thấy, sớm muộn Tiêu Chiến cũng lọt vào hố của cậu thôi. Nhưng đáng lý phải đổ từ mấy ngày trước, cớ sao đã gần tuần mà anh vẫn còn chống đối không chịu tuân theo chứ?

Chắc cũng do, Tiêu Chiến khác với những người đó nên Nhất Bác mới chú ý muốn chiếm trọn anh như thế.

- Tôi cũng chờ thử xem, anh sẽ chống đối tôi đến bao giờ

Nhất Bác chuyển sang siết chặt cằm Tiêu Chiến nói, anh lại xoay mặt hướng khác, chẳng cho cậu sờ.

- Cứng đầu

Nhất Bác như mắng yêu một câu rồi bắt đầu hôn xuống cổ Tiêu Chiến. Anh chỉ biết lặng yên nằm đó, thở ra mấy hơi bất lực. Cứ như số phận đã an bài, anh phải ngày ngày cùng cậu giao hoan vậy.

Hôm nay, Nhất Bác khá là ôn nhu nên Tiêu Chiến không mấy thê thảm. Bản thân cậu cũng biết là đã sai khi đối xử với anh như vậy, chẳng qua là không muốn nhận lỗi mà thôi. Vì cậu tại sao phải hạ mình khi những gì bản thân nói chẳng khác lệnh trời. Dù đó là con chó, cậu nói là con mèo thì cũng không ai được phép cãi kia mà.

Nhất Bác cũng đang dần thử hỏi lại cảm xúc của bản thân dành cho Tiêu Chiến là gì. Ban đầu là thích, ngủ xong lại có hứng thú, vậy những thứ đó đều là nhất thời thôi sao?

Nhưng Nhất Bác đã lấy cái cớ gì để trói buộc Tiêu Chiến chứ? Thời gian cho anh gán thân trừ nợ cũng rất dài. Rồi không lẽ đến lúc chán và đuổi anh ra đường xong nói hết mọi chuyện chỉ là lừa gạt do cậu đê mê anh sao? Thế thì nhẫn tâm quá rồi phải không? Cậu như rơi vào cơn hỗn loạn, đem tâm trí vùi vào lửa tình để giảm bớt sự rối bời của tâm tư.

Bản thân không rõ có yêu Tiêu Chiến, nhưng xúc cảm từ sâu trong lòng lại lạ lẫm khó đoán định. Nhất Bác khó mà đưa ra sự quyết đoán chính xác, do đó cứ tập trung vào hoan ái. Gạt đi mọi suy nghĩ đang quấy rối.

Tiêu Chiến không biết đến bao giờ bản thân mới thôi uể oải nữa, đêm nào cũng làm, nơi kia chưa từng được thư thả để lành vết thương. Nhìn anh càng ngày càng xuống sắc, thế mà Nhất Bác đâu chọn buông tha.

Tiêu Chiến lén Nhất Bác đi về nhà, anh muốn xem em gái mình có bình an không. Lỡ cậu chẳng giữ lời, một bên ngủ với anh, một bên bán Tiêu Đoan thì sao?

Tiêu Chiến mượn người giúp việc tìm bộ đồ mình mặc đến đây ngày đầu tiên, để lấy tiền bên trong ra bắt taxi về nhà, do lúc đi theo Nhất Bác anh không mang theo gậy, giờ chẳng có cách nào dò đường hết.

Mấy hôm trước người giúp việc giặt đồ có lấy tiền ra và đưa lại cho bà quản gia giữ, nhưng bận rộn quá cũng quên giao lại cho Tiêu Chiến, nên giờ nghe anh nhờ thế thì cũng lấy tiền đưa lại để anh đi thăm nhà.

Tiêu Chiến về đến nhà, cho tay tìm xem chỗ bấm mật khẩu ở đâu, theo sự quen thuộc được hình thành hơn chục năm, anh có thể bấm đúng số theo một khoảng cách giả định để vào nhà.

- Tiêu Chiến, sao con về đây được?

Ba Tiêu chuẩn bị đi làm thì đã gặp Tiêu Chiến đi vào nhà nên có chút giật mình.

Ngược TâmNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ