Đợi đến khi Tiêu Chiến thức, Nhất Bác mới ôm anh đi tắm sớm cho anh sạch sẽ và thấy thoải mái. Tay anh bị bỏng nên đâu thể chạm nước, do đó cậu tắm giùm để tránh sự tiếp xúc kia.Tắm ra xong, Nhất Bác đút cho Tiêu Chiến bữa sáng. Nhưng anh không chịu ăn, nói chính xác hơn là chẳng để những gì cậu nói vào tai. Thật chất, anh chẳng phải rơi vào sự ngơ ngác không hồn tuyệt đối, mà là quá căm ghét cậu, chẳng muốn nghe những gì cậu nói mà thôi.
Chứ ý thức Tiêu Chiến vẫn còn đó, thì sao có chuyện không nghe thấy đối phương nói gì? Với lại hồi hôm anh đã nói chuyện mà. Thế thì sau mấy tiếng đồng hồ lại chuyển biến xấu là thế nào?
Não bộ rất thông minh, nó tự chọn những gì nó muốn tiếp thu và có chọn lọc. Thành ra Nhất Bác đã gây quá nhiều sai phạm với anh, bản thân anh lại chẳng ưa nổi cậu. Cho nên nếu đổi lại là đối tượng khác, thì có thể anh sẽ nói chuyện.
Còn những gì về Nhất Bác đang nói hay bảo thì vừa đến tai Tiêu Chiến đã rơi độp độp xuống gạch rồi. Không lọt vào một chữ hay tai này qua tai kia.
" Tiêu Chiến, ăn một miếng, a đi "
Tiêu Chiến vẫn không để vào tai, cứ ngồi nghịch nghịch với sợi dây trói. Nhất Bác đã định chẳng trói anh nữa, hoặc chỉ trói khi cậu không ở cạnh.
Nhưng Nhất Bác không trói thì Tiêu Chiến tự đem dây buộc tay mình lại. Cậu cũng chẳng biết phải làm sao nữa, chắc đợi ngày mai dẫn anh đi gặp bác sĩ tâm lý và chụp hình lại cái tay đứt gân của anh xem sao. Chứ ở nhà mãi, không nắm rõ tình trạng của anh cũng đâu phải cách.
" Tiêu Chiến, anh mà không ăn tôi sẽ bán em gái anh thật đó "
Tiêu Chiến nghe nhắc đến em mình liền ngưng động, biết anh đã phản ứng, cậu cười khinh một cái.
" nếu cái tai này của anh còn hoạt động được thì nghe cho rõ những gì tôi nói đi. Há miệng "
Nhất Bác gằn giọng ra lệnh. Tiêu Chiến đúng thật ngoan ngoãn ăn. Chắc do anh rõ một chuyện, cậu nói thì sẽ làm. Còn làm tàn nhẫn hơn lời nói rất nhiều. Do đó, một mình anh chịu khổ là được rồi, ba và Tiêu Đoan là vô tội mà, sao để họ vì anh mà vướng phải chuyện không may.
" đúng là không thể nhẹ nhàng với anh mà "
Nhất Bác lắc lắc đầu bất lực, tay đưa lên xoa đầu Tiêu Chiến, định khen là ngoan vì đã chịu ăn. Nhưng anh lại sợ bị đánh nên cảm thấy tay cậu sắp chạm vào đầu mình liền rụt cổ tránh né.
Nhất Bác hơi ngưng động vì ngỡ ngàng trước cái phản ứng này của Tiêu Chiến, nhưng rồi cũng hiểu ra, tiếp tục xoa xoa đầu anh.
" ngoan, đừng sợ, chỉ cần anh nghe lời tôi thì tôi sẽ không đánh hay hại đến người thân của anh "
Nhất Bác thấy Tiêu Chiến đã nhai hết cơm trong miệng liền đút thêm muỗng khác. Hôm nay anh có tiến bộ hơn hôm qua, đã ăn được nửa chén.
" nằm xuống, ngủ một giấc đi "
Cho Tiêu Chiến uống nước xong thì Nhất Bác cũng sửa gối cho anh nằm xuống.
BẠN ĐANG ĐỌC
Ngược Tâm
FanfictionNội dung : Tiêu Chiến là chàng trai bị khiếm thị, nhưng lại lọt vào mắt xanh của Vương Nhất Bác. Cậu yêu anh, nhưng anh không yêu cậu. Do đó, Nhất Bác giở trò bức Tiêu Chiến phải tự thân bước lên giường cậu, mọi chuyện sau đó chính là phải mời mọi...