Chương II : Chạm mặt

981 97 9
                                    

      "N, con nghe ta nói, sau này dù thế nào con cũng phải mỉm cười thật tươi, sống một cuộc đời hạnh phúc, nhé?"

      Khi bạn mới lên mười, ngay trong sinh nhật của mình, nhưng nó lại mang một màu sắc u ám, bà đã gặp một cơn bão bệnh và ra đi khi ánh lửa của những ngọn nến dập tắt.

      Vậy là từ sinh nhật thành ngày tang. Bạn ôm chầm lấy bà lần cuối nhưng lại mãi không buông, cố gắng tìm hơi ấm trong lòng, bạn đã khóc như mưa khi cảm nhận thân nhiệt của bà đang dần lạnh đi và thét lên khi bạn tay bà đã cứng ngắt. Bạn không biết tiếng thét của bạn lúc ấy ra sao, nhưng có người kể lại rằng nó giống như đã xé toạc cả màn đêm sương giá, thắt chặt tim gan của những người ở đó

      Ngày hôm ấy, thật sự buồn lắm.

      Bạn suy sụp mấy ngày liền, đã qua một tuần kể từ khi bà mất, bạn vẫn không thể tươi tỉnh lại là bao. Mẹ bạn sinh non, qua đời khi bạn vừa cất tiếng khóc. Người đầu tiên cho bạn sự ấm áp chính là bà, người cho bạn cái ôm vào lòng.

      Đối với bạn, bà chính là chỗ dựa tinh thần, bà bù đắp tình thương cho bạn, bà âu yếm bạn thay cho papá - người luôn bận bịu với công việc để kiếm tiền chăm sóc gia đình. Bạn từ bé đã hiểu chuyện nên đã cố gắng không làm mọi thứ rối tung lên.

      Bây giờ, bà đã đi, bạn gần như cô đơn trong căn phòng đầy ắp ánh sáng vàng ảm đạm. Papá cũng cố gắng để bù đắp cho bạn cũng như thay thế vị trí của người phụ nữ trong gia đình, nhưng vì trách nhiệm với công việc quá lớn khiến ông phải từ bỏ trong dang dở.

      "Con hãy yêu thương gia đình của mình, yêu thương những đứa con sau này của con. Hãy trao cho chúng tình yêu thương và những cái ôm ấm áp. Hãy kể chuyện cho chúng nghe khi màn trong màn đêm."

.

       Bạn ngồi bên ô cửa sổ trong buổi sớm mai, mân mê chiếc vòng cổ bà đã tự tay làm để tặng bạn trong ngày hôm ấy.

       Bên ngoài bắt đầu có tiếng nói vui cười, nhộn nhịp, đường xá đầy ắp người qua lại, ánh sáng nhẹ nhàng của ánh bình mình chiếu thẳng vào mặt bạn. Bạn đưa mắt nhìn lên bầu trời, rồi lại gục xuống vì chói quá.

       Ánh nắng ấm áp như của bà vậy.

       Bạn lại nhớ tới bà rồi.

       "Rồi con sẽ cảm thấy cuộc đời vui lắm, ngay cả khi không có ta và mẹ của con ở bên. Hãy sống vì bản thân con, con nhé."

       Vậy mà bạn lại không khóc. Bạn chỉ mỉm cười, một nụ cười nhạt nhẽo chẳng mang ý nghĩ gì cứ thế hiện trên môi. Rồi cơn buồn ngủ lại ập đến, không hiểu sao mắt bạn lại nặng trĩu lại vào sáng sớm, có lẽ là do đã mấy ngày bạn trằn trọc. Bạn gục xuống bàn, định bụng chợp mắt một lát.

      Nhưng..

      Bạn lại thức dậy ngay sau đó, không hẳn là do bạn tự thức mà là do cú đánh đau điếng nhắm thẳng vào đầu.

     Đồng thời, chiếc vòng cỏ bạn nắm trong tay cũng bị chộp mất.

     Đó là Stain, thằng nhóc hàng xóm, một đứa tinh ranh, khôn lẻo và cực kì tồi tệ.

[ Encanto ] Một thìa trăng _ Camilo Madrigal x ReaderNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ