Phía đường chân trời, nửa vầng sáng rực nhô lên mặt sông im lìm. Nước sông trong vắt xanh thăm thẳm, khi ánh dương rọi xuống duềnh dàng những đường lấp lánh mà đôi mắt Thanh Mai vẫn luôn cong lên nhoẻn khóe miệng khen đẹp mỗi khi ra bến sông với anh hai. Đàn chim trắng đập cánh hướng tới ánh bình minh, miệt mài rướn đôi cánh nhuộm nắng xuyên thủng màn sương mỏng tang. Người trong làng nghe tiếng chim bay để đoán buổi sáng có bình yên hay không. Nếu chim vỗ cánh tứ tung trốn trong cánh rừng bên kia ắt đêm trước đã xảy ra một vụ nổ súng hoặc trực thăng đã đi qua.
Sáng nay trời bình yên quá độ, trên bến sông những con đò thầm lặng xuôi dòng đón đưa ai đó. Một ngày mới lại bắt đầu với cơn ho không dứt của út Mai. Hà đi từ lúc sắc trời còn tối om, khi về với mái tóc óng ánh màu nắng vàng hoe. Trên tay là một gói xôi lá cẩm.
- Nè xôi còn nóng phỏng tay luôn đó, út ăn đi!
- Còn nóng thiệt nè. - Út Mai xòe tay nhận gói xôi gói trong lớp lá chuối âm ấm lòng bàn tay.
Em mân mê nắm xôi hỏi anh Hà:
- Mà dạo này hai lấy ở đâu ra nhiều đồ ăn vậy? Hổng lẽ hai sinh ý ăn cắp vặt?
Một tháng đổ lại đây, cứ bảy ngày trong tuần là hết năm ngày Hà mang đồ ăn sáng về cho Út Mai. Khi thì nắm xôi, khi thì cái bánh Ích, bánh chuối hay đòn bánh tét. Từ hồi má lên trời, thịt thà luôn là những thứ xa xỉ, ngoài cá đồng ra hai anh em toàn ăn cơm trắng với chao chấm rau luộc. Không hiểu sao tháng trước gà luộc ở đâu ra mà Hà mang về, hỏi thì nói được người ta cho, vậy thôi.
Hà có vẻ ngập ngừng trước ánh mắt trong veo, ngập tràn ý nghịch ngợm.
- Làm gì có, thôi ăn đi cô hai. Tui đi ra bến đây, ở nhà nhớ uống thuốc nghen chưa. - Hà chống chế đôi câu lấy lệ rồi với vội cái nón lá chuồn ra bến sông.
Mới sáng sớm hàng người đã xếp dài trước miếu đầu làng đợi vào thắp nén hương. Giỏ lớn giỏ nhỏ nuối đuôi nhau xếp ngay ngắn trên chỗ thờ một vị thần. Người xưa nói cấm có sai, hai người đàn bà cộng với một con vịt là thành cái chợ. Hàng dài người thế kia, mỗi người một tiếng xì xầm to nhỏ điếc cả tai. Đi từ sớm nhưng đợi mãi vẫn chưa tới lượt, ông Nghĩa hặm hực bê thúng trái cây tươi roi rói qua bến sông ngồi.
Lôi điếu thuốc rê bà nhà quấn cho để sẵn trong túi áo ra hút ngầm tạt dịu cơn bực bội. Muốn cầu cho thằng con đậu Đại học cũng khó, chiều nay là nó đi lên thành phố rồi. Hà nhìn sơ là biết ông Nghĩa mang giận sôi gan. Chòm râu ông co quắp, run run theo những lần nhả khói.
- Chú Nghĩa, mới sáng mà sao mặt chầm dằm như bánh bao chiều vậy chú?
- Bây coi, mới có sáu giờ rưỡi đông thế kia, biết có kịp thắp hương cho bà trước khi thằng con đi thành phố không? Đâu mà lắm người thế không biết.
Nghĩ cũng lạ mười năm nay cái miếu ngự đầu làng gần như bỏ hoang. Không người quét dọn, khói hương. Bao mùa gió chướng sương mù phủ lên ngôi miếu bức rêu phong dày dọp xám ngoét. Hội hè, ngày tết cũng chưa khi nào thôi phủ bụi. Một ký ức dường như đã bị quên lãng chẳng ai còn thiết tha nhớ đến kể cả khi mất mùa hay bầu trời gieo những những làn mưa bom. Hình ảnh về ngôi miếu hình như chỉ còn trong hồi ức của bọn trẻ chăn trâu mỗi khi sấm chớp bén rễ trên bầu trời xám xịt. Chúng trú vội cơn mưa nặng hạt in lại những dấu chân ướt nước nhỏ xíu rồi cũng chóng bị gió hong khô như chưa từng có hơi người tạt qua.
BẠN ĐANG ĐỌC
[Tình Trai] Trăng Treo Mạn Thuyền
SpiritualTrong bối cảnh đất nước thời ly loạn, Hoài Văn - một thành phần trí thức vì lý do riêng mà từ bỏ công việc gõ đầu trẻ để sang sông mở xưởng thủ công mỹ nghệ. Mục đích giao thương với người Tây. Câu chuyện bắt đầu khi phần đất miếu thờ bà nằm trong b...