Ngoại truyện 2: Một nhà

1.1K 89 6
                                    

D-20

"Thế là còn chưa đầy một tháng nữa thôi Jihoon à. Anh đang háo hức quá. Làm thế nào để 20 ngày chỉ nhanh như chớp mắt thôi nhỉ? 

Anh có nhớ thật rõ, mới ngày nào còn gặp em trong bệnh viện này, rồi rủ em đi chơi này, rồi tỏ tình với em... Thế mà chỉ chưa đầy một tháng nữa, chúng mình kết hôn rồi.

Một trang mới của câu chuyện tình yêu hẳn còn nhiều điều bỡ ngỡ và lạ lẫm. Đôi lúc chúng mình sẽ chẳng thể tránh khỏi những bất đồng, nhưng anh hứa sẽ dùng cả trái tim để lắng nghe và thấu hiểu cho em. Anh hứa sẽ không bao giờ dùng những từ ngữ khó nghe để đối xử với em, vì em là tất thảy dịu dàng mà cuộc sống này đem lại cho anh đó." 

Soonyoung mỉm cười đặt hai cốc sữa ấm lên bàn ăn. Anh xỏ đôi dép bông, nhón chân thật khẽ đi vào phòng ngủ. Trông cục bông nhỏ của anh vẫn còn nằm ngủ yên, chợt Soonyoung có chút không nỡ. Nhưng mà thôi, bữa sáng làm xong hết rồi.

- Jihoonie... Jihoonie... Dậy đi nè, chín giờ sáng rồi đó. 

Đầu ngón tay chạm nhẹ lên má, Soonyoung lặng lẽ cúi người nói thật nhỏ. Đánh thức cậu dậy cũng phải thật từ từ.

Jihoon nhăn mặt một cái rồi mở mắt. Trông người kia đang mỉm cười bên cạnh, trong lòng cậu dịu đi hẳn.

- Ưm... Soonyoung... Bobo...

Ôi trời ơi - Soonyoung cảm thán trong lòng. Hình như từ lúc anh cầu hôn cậu thành công, người kia cũng hay làm nũng ra hẳn. Sao chứ, từ giờ hai người đóng dấu cộp mác của nhau rồi, phải tận dụng đúng không Jihoon? 

Anh cúi người thơm lên đôi môi mềm mềm kia, lại hào phóng đặt thêm những cái hôn khắp trán. Jihoon bấy giờ mới chịu dậy, cậu ngáp ngủ vào phòng tắm để đánh răng còn Soonyoung quay ra bếp dọn bàn nốt. Ngày Chủ nhật thích thật đấy.

Lúi húi với mấy lát bánh mì đang phết bơ, chợt anh thấy có một vòng ôm mềm mại phía sau lưng. Hơi ấm từ cơ thể cậu ban sáng truyền qua người anh, anh thấy lòng mình nhộn nhạo hẳn. Soonyoung phết nốt lát bánh mì, đoạn bỏ xuống đĩa, tay bọc lấy bàn tay đang vòng ra phía trước người mình.

Tức thì, hai chiếc nhẫn ở hai ngón áp út chạm vào nhau tạo thành tiếng "keng" nhỏ xíu. Thanh âm trong veo ấy làm trái tim cả hai rộn ràng, như một lời nhắc nhở nho nhỏ mỗi ngày rằng hai đứa đã về một nhà thật rồi.

Soonyoung không thể nhịn được nữa, anh nhấc cậu ngồi lên bàn ăn còn mình chống tay đứng đối diện. Jihoon mặc chiếc áo phông trắng, quần đùi ngắn, đi chân đất, đầu tóc còn hơi bù xù thực sự là một thiên thần quý báu trong lòng anh. Anh cứ vậy mà hôn, đôi bàn tay đeo nhẫn lại quyến luyến đan vào nhau không rời. 

Anh chỉ buông ra khi hai người đã thở dốc, mặt cậu đỏ hồng lên và đôi mắt thì long lanh nước. 

- Thôi, mình ăn sáng nào.

- Anh ơi... - Giọng cậu trong veo. 

- Ơi em.

- Còn 20 ngày nữa thôi...

- Jihoon cũng bận đếm như anh sao? - Soonyoung bật cười - Ừ, 20 ngày nữa thôi, anh chờ không nổi nữa rồi đây này. 

Jihoon lại nhoài người ôm chặt lấy Soonyoung không muốn rời xa hơi ấm. Tim cậu đập thật nhanh, chỉ còn hai cái Chủ nhật nữa thôi... 

Our story | SoonHoon 30days challengeNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ