Lee Su Hyeok nhắm mắt lại thở hắt ra ngay khi Choi Nam Ra vừa lướt qua vai cậu. Lưỡng lự 2 giây rồi cậu lập tức theo Nam Ra bước lên tàu. Trong đầu cậu trống rỗng, chẳng có lấy một ý niệm rằng mình phải làm gì tiếp theo...
Sáng nay chuyến tàu đông đúc đến lạ. Cậu và Nam Ra phải đứng nép gần cửa lên xuống, thậm chí còn không tới gần được tay vịn của khoang. Su Hyeok che chắn cho Nam Ra lúc cô tỏ ra khó chịu vì người bên cạnh cứ đứng sát rạt. Mỗi khi tàu dừng trạm rồi lại khởi hành đột ngột, quán tính cứ làm hai người xích lại gần nhau hơn. Mãi mới đến được trạm gần trường thì họ gần như nghe được cả hơi thở và nhịp tim của người còn lại.
Choi Nam Ra xuống tàu rồi vẫn chẳng biết phải làm gì, chân vẫn bước đi nhanh mong kéo dài thêm một ít thời gian không phải đối mặt với Su Hyeok. Cô chưa từng nhận lời yêu ai. Mà nói cho chính xác thì cô chưa từng muốn nhận lời yêu ai. Vậy nên, lần đầu tiên muốn ưng thuận sao mà khó khăn quá chừng. Rồi tiếng nói trầm trầm quen thuộc vang lên sau lưng cô, làm cô chậm dần bước chân rồi dừng lại.
"Tôi sẽ chờ cậu, Nam Ra. Sẽ chờ hoài, chờ mãi... thật đấy."
Su Hyeok thoải mái đứng hiên ngang cho tay vào túi quần, nói thật to giữa nắng và gió. Lá cây xào xạc hoạ theo tiếng cậu. Su Hyeok nghiêng đầu nheo mắt nhìn tóc Nam Ra bay bay rồi mỉm cười...
Nam Ra chớp mắt định thần, rồi nghe thấy tiếng tim mình loạn nhịp vì hạnh phúc. Sau đó lại dâng trào nhiều cảm xúc khác nhau. Cô nhớ về chuyện cô đã để Hwang Min Hyun chờ đợi như thế nào... Nhớ lại khoảng khắc cô quyết định ra đi khi nhận ra nhân vật chính của câu chuyện tình thậm chí còn chưa bắt đầu đó không còn là mình...
Lặng lẽ yêu rồi lặng lẽ chia tay... Nếu có những hai lần như vậy, phải chăng là quá buồn cho một tuổi thanh xuân ngắn ngủi? Trong tích tắc, Nam Ra nhận ra rào cản giữa cô và Lee Su Hyeok chỉ còn là một cái gật đầu. Cô đã từng thất vọng và nhận xét rằng cái kiểu dùng dằng lưỡng lự về tình cảm dành cho cô gái mình thích của Hwang Min Hyun không phải phong cách của cô, nhưng bây giờ chẳng phải cô lại chính là người không dám nhận lời chàng trai mà mình thích đó sao?
Choi Nam Ra ngước nhìn bầu trời với những chiếc lá bay, nhắm mắt hít thật sâu rồi thở ra thật dài. Cô mở mắt ra và quay lại nhìn Su Hyeok đang hướng về phía cô, vẫn là gương mặt điển trai nghiêng nghiêng quen thuộc nọ. Mím môi giấu đi nụ cười, Nam Ra khoanh tay lại và bắt đầu lên tiếng.
"Nếu tôi cứ im lặng như thế này, liệu cậu chờ tôi được bao lâu?"
Cô nhướn mày chờ đợi, miệng nói xong vẫn hơi chu ra và cong lên rất thách thức. Lẽ dĩ nhiên là Nam Ra chỉ muốn xem phản ứng của Su Hyeok thôi.
"Huhm... cho đến khi trí óc tôi không còn đủ minh mẫn để nhớ ra cậu là ai nữa, Nam Ra à. Nhưng tôi hi vọng lúc đó cậu có thể đến và nói với tôi rằng cậu là Choi Nam Ra!"
Cậu ngân một hơi dài suy nghĩ rồi cất giọng, sự hiền hậu nở trên đôi môi của cậu, đôi mắt cười lấp lánh ánh buồn trong nắng gió.
Nam Ra không nghĩ là cô lại nhận được một câu trả lời như vậy. Tim cô thắt lại vì cảm động khi nghĩ tới Su Hyeok và câu chuyện người bà với căn bệnh mất trí nhớ Alzheimer.
BẠN ĐANG ĐỌC
𝙣𝙖𝙢𝙧𝙖 𝙭 𝙨𝙪𝙝𝙮𝙚𝙤𝙠 | 𝙢𝙚𝙡𝙗𝙤𝙪𝙧𝙣𝙚
Fanfictiontừ giờ không cần mạnh mẽ cũng được, tôi sẽ ở bên cậu ✨Truyện được viết lấy cảm hứng từ hai nhân vật Nam Ra và Su Hyeok, không có yếu tố liên quan đến phim, tính cách nhân vật cũng có thể sẽ thay đổi.