Đứng khoanh tay bần thần trước cổng Luna Park, Choi Nam Ra nhắm mắt tự lẩm bẩm "Thật sao trời?", còn Lee Su Hyeok thì đang từ xa chạy lại tươi cười.
"Chúng ta vào thôi, Nam Ra. Cậu uống nước này đi."
Cậu ta hớn hở một tay giơ hai chiếc vé lên, tay kia cũng tự động đưa chai nước lạnh cho cô. Nam Ra đón lấy chai nước, từ tốn hớp một ngụm rồi đóng nắp chai lại. Lúc này cô thở dài ra rồi mới từ tốn cất lời.
"Nè, nghiêm túc đó hả? Buổi hẹn hò đầu tiên là ở công viên trò chơi cho thiếu nhi? Cậu có thể trẻ con hơn thế này nữa không, Su Hyeok?"
Nam Ra lườm cậu với ánh mắt kì lạ và đôi môi hơi cong lên. Cô không giống như đang giận dữ mà là giống đang bất lực hơn.
Cậu ta nghe hỏi thế liền nở nụ cười tươi như nắng sớm, nhận lại cái chai trên tay Nam Ra rồi cất vào balo mình. Nam Ra khoanh tay chờ đợi cậu, vài giây sau thì nhận được câu trả lời gây bất ngờ còn hơn cả vụ địa điểm hẹn hò này.
"Điều ước của Lee Su Hyeok này vào sinh nhật năm 6 tuổi là được đi công viên trò chơi vào buổi hẹn hò đầu tiên với bạn gái đấy nhé. Đừng nhạo báng nỗ lực thực hiện ước mơ của người khác chứ!"
Cậu ta nói rõ ràng mạch lạc, nghe đến đây thì Nam Ra bật cười vì cái thái độ thành khẩn mà nghe như nói đùa của Su Hyeok, còn cậu ta vẫn tủm tỉm tiếp tục phân trần.
"Tôi còn phải đánh đổi bằng một điều kiện chưa rõ là gì kia mà."
Thế là Nam Ra hướng tới cánh cổng khu trò chơi to bự cùng với Su Hyeok, trong lòng vô cùng thoải mái, đi được vài bước thì cậu bạn trai kia như nghĩ ra được điều gì đó.
"À mà cậu vừa gọi tôi là Su Hyeok đó hả? Ồ... có tiến bộ rồi đây. Nam Ra chỉ gọi cả họ lẫn tên người khác đâu rồi?"
"Rồi sao hả? Chẳng phải tên cậu là Su Hyeok đó sao?"
Lee Su Hyeok nhìn sang Nam Ra trêu chọc. Và cô cũng hỏi ngược lại. Đồng thời, trí nhớ của cô cũng nhắc nhở, câu nói trả treo của cậu ta cũng y như thế, hồi lần đầu cậu gọi cô là "Nam Ra".
"Uhm. Tôi rất thích cậu gọi tôi như thế, đặc biệt hơn mọi người khác mà, phải không?"
Su Hyeok nghiêng đầu nhìn xuống cô bạn gái đang đi song song bên mình. Bỗng dưng Nam Ra tự thấy mình quay đầu đi phía khác vì ngượng ngùng.
"Đặc biệt gì chứ..."
Cô cố gắng chống chế, đôi mắt liếc nhìn về xa xa tỏ vẻ không quan tâm. Thấy biểu hiện của Nam Ra như vậy, Su Hyeok cắn môi ngăn mình phì cười.
"Này, cậu đã bao giờ gọi ai là anh chưa?"
"Tất nhiên là chưa."
Nam Ra đáp nhanh gọn. Sự thật là vậy mà. Choi Nam Ra mạnh mẽ sang chảnh cá tính trước giờ có gọi ai là anh bao giờ đâu.
"Vậy... cậu có muốn đổi cách xưng hô và gọi tôi là anh không? Kể từ bây giờ ấy."
"Tại sao tôi phải gọi cậu là anh cơ chứ? Khi nào cậu lớn tuổi hơn tôi đã nhé!"
Đáp lại nụ cười tủm tỉm của Su Hyeok, Nam Ra quay sang nhìn cậu bạn trai tỏ vẻ ngạc nhiên trước lời đề nghị nọ, cô trề môi vẻ thách thức, cánh tay đã khoanh lại trong vô thức từ lúc nào.
BẠN ĐANG ĐỌC
𝙣𝙖𝙢𝙧𝙖 𝙭 𝙨𝙪𝙝𝙮𝙚𝙤𝙠 | 𝙢𝙚𝙡𝙗𝙤𝙪𝙧𝙣𝙚
Fanfictiontừ giờ không cần mạnh mẽ cũng được, tôi sẽ ở bên cậu ✨Truyện được viết lấy cảm hứng từ hai nhân vật Nam Ra và Su Hyeok, không có yếu tố liên quan đến phim, tính cách nhân vật cũng có thể sẽ thay đổi.