21

143 20 13
                                    

- Gia gia, Trúc nhi muốn chơi khắc gỗ cùng người, có được không ạ?

- Tất nhiên là được rồi, Trúc Trúc chọn cho mình một khúc gỗ đi.

Kim lão gia thấy hai tiểu bảo chạy đến nháy mắt đã gỡ bỏ sự nghiêm nghị, vui vẻ chơi đẽo gỗ. Hiếm lắm mới có dịp được độc chiếm hai bảo bảo, phải tận dụng cơ hội ngàn vàng này.

- Ca ca cũng muốn khắc hổ gửi cho ba Thái Hanh sao?

- Không đâu, muội đã khắc hổ rồi, ta sẽ khắc hồ ly để tặng cha

- Oaaa, Trúc Trúc quả nhiên là ca ca lợi hại nhất thế gian, muội sẽ giúp ca khắc

- Vậy Nhiên nhi giúp ta chọn gỗ nhé

- Muội sẵn lòng, Trúc Trúc xem, khúc gỗ này có tuyệt không, không quá cứng nhưng đủ để tạo hình đó

- Khúc này màu tối quá

- Vậy ca xem cái này đi, màu sáng hơn

- Này lại sáng quá mất rồi ...

- Vậy, vậy... ca xem khúc này, màu tươi mà gỗ cũng tuyệt nữa

- Nhiên Nhiên à, khúc đó thì nhỏ quá...

- Vậy...vậy... khúc này có được không, Trúc Trúc? - dồn hết tâm huyết chọn gỗ nhưng lần nào cũng bị từ chối, đã khiến lòng tự trọng to đùng của Kim Nhiên bị tổn thương nhiều lắm, bé con rơm rớm nước mắt chọn một khúc gỗ khác, hỏi Quân Trúc.

- Nhiên Nhiên thật lợi hại, khúc gỗ này đẹp quá đi, ca ca rất thích, cảm ơn muội

Quân Trúc len lén đặt khúc gỗ trong tay xuống. Thật ra ngay từ đầu bé con đã chọn được khúc gỗ phù hợp nhất rồi, chỉ là không nỡ phá vỡ sự hào hứng của tiểu muội nên giấu mà thôi.

Mọi chuyện Kim lão gia đều đã nhìn thấy, đứa nhỏ Quân Trúc này khí chất thật giống với Thạc Trân khi bé...

- Nhị bảo bối à, cha Thạc Trân của các con đang làm gì vậy

- Cha đang viết thư ạ - Kim Nhiên

- Gửi cho Hanh Hanh ạ - Quân Trúc

- Trúc ca, muội đã nói phải gọi là cha Thái Hanh rồi mà.

Kim lão gia lén thở dài một hơi, suốt 2 năm nay, Thạc Trân mỗi tuần đều gửi 1 bức thư về phương Nam, ngay cả sau sinh, mất đi 2 nguyên thần ăn uống không màng thì chuyện viết thư vẫn không bỏ. Đau lòng ở chỗ, thư chỉ có chiều đi, chưa một lần có hồi đáp. Mới đầu Kim lão vô cùng tức giận, đem chuyện nói với Hoàng thượng, nào ngờ Hoàng Hậu nghe được, phẫn nộ vô cùng lập tức kể cho Kim lão phu nhân, nhị vị mẫu thân một mực đòi xuống phương Nam hỏi Thái Hanh cho ra nhẽ, khó khăn lắm mới xoa dịu được. Sau lần ấy, cả nhà một lòng không ai nhắc đến Thái Hanh nữa, chỉ là mỗi lần thấy Thạc Trân chăm chỉ viết thư là lại đau lòng.

Nhìn hai bảo bối tỉ mỉ gọt đẽo, Kim lão vừa vui vừa sót. Từ khi còn là bào thai đến khi sinh ra rồi lớn lên, hai bé con chưa một lần được gặp người cha còn lại. Chỉ là qua lời kể của Thạc Trân, rồi qua những bức họa trong phòng, hai đứa trẻ tự tưởng tượng ra một người cha cao lớn, uy mãnh, rồi hết sức yêu quý và tự hào về người cha ấy. Lại còn chạy đi khắp nơi hỏi mọi người về cha của chúng trông ra sao, có đẹp không? Có tốt bụng không? một điều "Hanh Hanh" hai điều "cha Thái Hanh". Trẻ nhỏ ngây thơ, không hiểu tâm sự người lớn, có lẽ sau này khi lớn thêm một chút chúng mới có thể nhìn ra sự bối rối và không nỡ trong ánh mắt mọi người mỗi lần nghe chúng hỏi về cha.

......Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ