Lưu Bình kinh ngạc nhìn Mã Quần Diệu, những suy đoán lúc trước ai ngờ lại là sự thật. Cô nỗ lực khắc chế tâm tình của mình, không thể tin được ý tứ trong lời nói của Mã Quần Diệu. Từ một tháng trước, khi biết được Mã Quần Diệu và Lâm Y Khải chuyển ra ngoài ở, trong lòng cô vẫn luôn bất an. Trước đây nhìn thấy tình cảm của hai người bọn họ tốt đến vậy, cô đã cảm thấy có chút không bình thường, nhưng mà không dám nghĩ tới phương diện này. Hai người bọn họ thoạt nhìn đều rất bình thường, nào có chỗ nào giống “đồng tính luyến ái” như mấy bà hàng xóm bát quái hay kể.
“Con còn nhỏ…có thể còn chưa hiểu hết được.”
Mã Quần Diệu đứng lên: “Con rất rõ ràng.”
“Mã Quần Diệu!”
“Mẹ đừng tốn thêm công sức, con yêu Lâm Y Khải, mẹ chấp nhận cũng được, không chấp nhận cũng chẳng sao, dù thế nào đi nữa con và cậu ấy cũng không tách ra.”
Lưu Bình tức giận, tay cũng phát run: “Con đừng quên, con là nam, Lâm Y Khải cũng là nam. Mẹ sẽ không đồng ý chuyện này.”
Mã Quần Diệu nhếch môi cười: “Đó là chuyện của mẹ.”
“Mẹ là mẹ của con! Con là do mẹ sinh ra! Tại sao mẹ không thể quản?”
Mã Quần Diệu cầm lấy áo khoác của mình đi ra cửa, nghe được câu nói của Lưu Bình liền quay đầu lại nhìn cô một cái: “Sau khi ba ba chết, chỉ có mỗi mình bà nội và Lâm Y Khải ở bên cạnh tôi, lúc đó mẹ ở đâu?”
Lưu Bình ngây ngẩn cả người, đây là cô nợ Mã Quần Diệu. Hiện tại, dù cô có đối xử tốt với hắn như thế nào đi chăng nữa, thì cũng không thể bù đắp được những tổn thương đã mang lại cho hắn.
Mã Quần Diệu đứng ở hành lang, cầm điện thoại di động lên muốn gọi cho Lâm Y Khải, suy nghĩ một lúc lại nhét điện thoại vào túi.
Nhiều năm như vậy, không phải là anh không hận Lưu Bình, có lúc anh cũng sẽ hận tiểu Hổ từ khi sinh ra đã có mẹ ở bên cạnh. Mặc dù biểu hiện bên ngoài của anh không tỏ vẻ gì, nhưng khi anh nhìn thấy một nhà ba người Lưu Bình bọn họ quây quần vui vẻ bên nhau, trong lòng cũng rất khổ sở, mình vĩnh viễn chỉ là người ngoài.
Anh cũng không quên được khi còn bé, lúc nhớ đến mẹ chỉ có thể ôm bà nội khóc, bạn học trong trường cười hắn không cha không mẹ. Lâm Y Khải từ nhỏ đã ngoan ngoãn hiền lành còn có thể vọt lên phía trước thay anh đánh nhau.
Những hồi ức này, Lưu Bình vĩnh viễn cũng không thể cho anh.
Đối với chuyện của anh và Lâm Y Khải, anh cũng không muốn gạt mẹ, chỉ là muốn tìm một thời điểm thích hợp để nói cho bà biết. Chờ mình có bản lĩnh, không cần tiếp tục sống nhờ ở nhà bà, lúc đó, mặc kệ Lưu Bình nói cái gì, anh cũng không cần để ý. Mặc dù hiện tại Lưu Bình đã phát hiện ra, anh cũng không nghĩ đến việc phủ nhận, căn bản anh cũng không có ý định lương thượng với Lưu Bình về chuyện này. Từ trước đến giờ, trong thế giới của anh chỉ có ba người, ngoại trừ chính anh, chỉ có bà nội và Khải Khải.
Mã Quần Diệu ngồi lên xe trở về thị trấn, lấy điện thoại nhắn một tin cho Lâm Y Khải. Lúc xe đến nơi đã thấy Lâm Y Khải đứng ở trước cửa thềm nhà ga chờ anh.
Trong huyện gió lớn, còn kèm theo những bông tuyết bay bay. Lâm Y Khải mang khăn quàng cổ, tay để trước miệng hà hơi sưởi ấm, thấy xe đến, tỉ mỉ quan sát một hồi, xuyên thấu qua gió tuyết nhìn thấy người bên cửa sổ chính là Mã Quần Diệu của cậu, vội vã nhảy lên nhìn anh vẫy tay.
Mã Quần Diệu vừa xuống xe, Lâm Y Khải liền chạy tới, trực tiếp cầm lấy tay Mã Quần Diệu, không ngừng lầm bầm: “Lạnh chết rồi, lạnh chết rồi, tại sao anh lại không chịu mang găng tay?”
“Không phải nói em đợi ở nhà sao, ra đây làm gì?” Trên mặt Mã Quần Diệu có chút không vui, thế nhưng trong lòng vẫn rất hưng phấn. Nửa tháng không gặp, mỗi ngày chỉ có thể gửi tin nhắn gọi điện thoại, anh cũng rất nhớ Lâm Y Khải.
“Còn không phải là muốn thấy anh sớm một chút sao.” Lâm Y Khải thản nhiên nói, lấy khăn quàng cổ xuống quàng cho Mã Quần Diệu.
Mã Quần Diệu nhíu mày, muốn tháo khăn đưa lại Lâm Y Khải, cậu vội vã giữ lấy tay của anh: “Đi nhanh đi, một lát nữa tuyết sẽ rơi nhiều hơn.”
Buổi tối Lưu Bình gọi vài cuộc cho Mã Quần Diệu, Mã Quần Diệu không muốn nói chuyện với bà, xoa nắn điện thoại một lát, cuối cùng gửi cho bà một cái tin nhắn, nói mình trở về thị trấn ăn tết, trước khi khai giảng sẽ trở lại lấy hành lý.
Nửa đêm Lâm Y Khải thừa dịp ba mẹ cậu ngủ say, chạy qua nhà đối diện, việc này từ nhỏ cậu đã làm rất nhiều lần, bây giờ đã quá thành thục rồi.
Mã Quần Diệu ở trong phòng, không bật đèn, anh cũng không ngủ, trợn tròn mắt suy nghĩ một số chuyện.
Lâm Y Khải cẩn thận mở cửa, lén lút chuồn vào, cho là Mã Quần Diệu đang ngủ, muốn doạ anh, trực tiếp nhào tới, nhảy lên người Mã Quần Diệu.
Chu Hạo dang hai tay ra, ôm cậu vào trong lồng ngực của mình, thuận thế trở mình, đè lên người Lâm Y Khải.
Lâm Y Khải không hù được người lại còn bị dọa, có chút nhụt chí, hỏi anh: “Tại sao anh lại không ngủ?”
Mã Quần Diệu hạ thấp xuống, ghé vào tai cậu trầm trầm nói: “Biết em sẽ qua đây.”
Lâm Y Khải hừ một tiếng, lại hỏi: “Tại sao lại đột nhiên một mình trở về đây?”
“Nhớ em chứ sao.” Mã Quần Diệu hôn lên gò má của cậu nói.
“Anh gạt ai chứ không gạt được em đâu, có phải là tiểu Hổ chọc cho anh tức giận?”
Mã Quần Diệu hôn cậu một hồi mới nói: “Nào có dễ giận như vậy, chỉ là anh cãi nhau với mẹ, không muốn ăn tết ở đó.”
Lâm Y Khải còn muốn hỏi, đã bị miệng của Mã Quần Diệu bngăn chặn lại.
Đến tết, Mã Quần Diệu cùng đón tết với nhà Lâm Y Khải. Khi còn nhỏ, lúc còn ở với bà nội, đều là hai nhà cùng nhau ăn tết, đợi đến mùng một, Lâm Y Khải mới theo ba mẹ đi thăm người thân.
Nhiều năm như vậy không cùng nhau ăn tết, hai người đều đặc biệt mở lòng, chưa đến 12h đã ôm pháo chạy xuống dưới lầu đốt.
Trong cái huyện nhỏ náo nhiệt vô cùng, chung quanh đều là tiếng pháo nổ bùm bùm, trên không trung ánh lửa đỏ cả nửa ngày trời.
Lâm Y Khải tiến sát đến bên tai Mã Quần Diệu, rống lớn: “Năm mới vui vẻ.”
Mã Quần Diệu cười, có Lâm Y Khải ở bên, mặc dù không có người thân, vĩnh viễn anh cũng không cảm thấy cô đơn.
“Năm mới vui vẻ, anh yêu em.”
Hết chương 19
BẠN ĐANG ĐỌC
(Chuyển ver) [BKPP] Hai đứa nhỏ vô tư
FanfictionTác giả:Thiên Kim Bất Mại | Ngàn vàng không bán Thể loại:Đô Thị, Đam Mỹ Edit + beta: M.M.B Nhân vật chính: Mã Quần Diệu (Billkin) x Lâm Y Khải (PP) Thể loại: Trúc mã trúc mã, ấm áp không ngược, đô thị tình duyên, tình hữu độc chung. Số chương: 23 ch...