Oh Hanbin ngủ một mạch đến một giờ chiều.
Cậu lăn vài vòng trên giường, sau đó mở mắt ra, chống đỡ thân thể và cố ngồi dậy. Phần bụng, hông và chân tay vẫn còn khá đau nhức, nhưng trên hết vẫn là cái trán bị tét cả thịt đã được băng bó kĩ càng, có chút rát.
Hanbin ngáp một tràng thật dài rồi chóp chép miệng. Di chuyển hai chân qua một bên muốn bước xuống, lại bị ai đó lên tiếng ngăn cản :
- "Hanbin, để anh dìu em."
Ahn Hyungseop đang gấp gọn mớ chăn mền trên chiếc giường bên cạnh giường của Hanbin. Thấy cậu đã tỉnh và có ý muốn rời giường liền bỏ luôn việc hiện tại, chân nhanh chóng bước lại gần Hanbin, nhẹ nhàng đỡ lấy.
Bây giờ trong phòng y tế chỉ còn lại anh và cậu thôi. Khi Hanbin còn đang ngủ lúc nãy, cả sáu người đã chơi kéo búa bao để quyết định ai sẽ được ở lại chăm sóc bảo bối.
Và tất nhiên, người chiến thắng không ai khác ngoài Ahn Hyungseop anh đây.
- "Em đi được mà Seop..." - Mèo Bin cười xoà. Nói thì nói thế thôi, chứ Oh Hanbin vẫn không có cự tuyệt sự giúp đỡ của người kia. Một tay bám lên góc áo và tay còn lại thì vòng qua cổ Hyungseop, lấy đà đứng dậy.
- "Có đau lắm không? Hay là anh xin phép giáo viên cho em nghỉ nhé?" - Thanh âm ấy vừa ôn nhu vừa nhẹ nhàng, hướng Hanbin mà nói. Cánh tay của Hyungseop cũng vòng qua eo cậu, dùng lực vừa đủ nép sát cậu vào người mình và ôm thật chặt, không để cậu bị ngã.
- "Không sao, không sao. Em chỉ hơi nhức tay chân một xíu thôi."
- "À mà, em đói." - Hanbin vừa dứt lời, cái bụng đã phát ra tiếng trống nghe khá vui tai. Khiến hai gò má trắng trắng của cậu có hơi phiếm hồng, vì ngượng.
- "Bảo bối đúng là rất đáng yêu!" - Hyungseop cong lên đuôi mắt, sau lại hôn cái chóc trên môi Hanbin. Nụ hôn chỉ đến một lúc và rời đi ngay, nhưng như thế cũng đủ để Oh Hanbin từ gò má phiếm hồng đến vành tai cũng bắt đầu chuyển đỏ.
- "Ai.. ai đáng y... yêu chứ?!"
Đấy, lại đáng yêu nữa rồi! Mặt cũng đỏ nữa rồi! - Nội tâm Ahn Hyungseop đang gào thét. Lúc này bao nhiêu gram liêm sỉ đều đã rơi hết trước sự moe của mèo nhỏ.
[Editor : anh mà có liêm sỉ à =)))]
Anh dìu Hanbin ra khỏi phòng y tế. Đi được một khoảng, lại cảm thấy quá cực cho cậu khi phải đi 'lâu' như thế. Lo bảo bối bị đau chân, liền nhấc bổng cà người cậu lên, với tư thế bế bồng kiểu công túa (công chúa ấy =)) ) mà tiếp bước thẳng đến phòng hội học sinh.
Phòng hội học sinh đúng là cách phòng y tế khá xa, nhưng chưa có xa đến mức đi muốn rụng rời chân cẳng. Lại càng không có xa tới độ phải dùng tới biện pháp này để giải quyết!
Bởi ta nói, kiếp thê nô sắp bám theo các nam chính rồi. Đầu tiên sẽ là Ahn Hyungseop. ( ̄▽ ̄)
- "Anh làm gì vậy? Mau bỏ em xuống! Em tự đi được mà H--" Hanbin còn đang vùng vẫy cự tuyệt, lại bị hành động và lời nói của người lớn hơn chặn lại.
![](https://img.wattpad.com/cover/298724047-288-k297339.jpg)
BẠN ĐANG ĐỌC
(Chuyển ver) /allbin/ - Tôi là nam phụ đấy, thì sao?
FanfictionFic gốc : /allga/ - Tôi là nam phụ đấy, thì sao? Author : @dynamite2108 (Le-Jindary⁷) * Chuyển ver đã có sự đồng ý của tác giả Category : Đam mỹ, hài hước(?), xuyên không, nhất thụ đa công, HE, fanfiction. Note : Tuổi của nhân vật sẽ được thay đổi ...