Chap 4

812 68 1
                                    

Tối thứ 7, quán cafe của Độ Khánh Thù

Khánh Thù cũng là một trong những người bạn thân của Mẫn Thạc, ngoài Nghệ Hưng ra. Khánh Thù là bạn của cậu từ thời cấp 3, nhưng Nghệ Hưng thì mãi đến khi đi làm mới quen, sau này nhờ Mẫn Thạc mà hai người kia mới quen nhau, cả ba làm bạn thân thiết. Khánh Thù có một quán cafe riêng, tuy không lớn lắm, nhưng ấm cúng, khách đến đây hầu như là khách quen, vì họ đều thích không khí ở đây. Đây cũng là nơi tụ tập của ba người bọn họ, tỉ như lúc này chẳng hạn.

Nghệ Hưng, Mẫn Thạc, Khánh Thù ngồi xung quanh chiếc bàn tròn nhỏ, nói chuyện. đại khái vấn đề chỉ xoay quanh rắc rối của Nghệ Hưng. Ban đầu nghe Mẫn Thạc kể lại chuyện, Khánh Thù mở to đôi mắt nhiều lòng trắng của mình ra, sau đó thì môi trái tim liên tục cất tiếng cười không ngớt. Cậu thấy đúng là số Nghệ Hưng quá nhọ, ai đời nói xấu người ta mà lại bị bắt tại trận, hơn nữa người đó lại là phó tổng giám đốc nắm trong tay miếng cơm của cậu ta, thật hết nói nổi. Nhưng nói đi vẫn phải nói lại, 2 cậu bạn của cậu cũng rất xui xẻo đi, không không lại cùng lúc dính tới rắc rối, cậu rất lo cho công việc của họ nha. Vỗ vỗ vai Nghệ Hưng đang ủ rũ bên cạnh, Khánh Thù an ủi:

- Đừng lo lắng quá, dù sao anh ta cũng không thể vô cớ đuổi việc cậu được.

Mẫn Thạc bên cạnh bật cười nghĩ lại tình cảnh lúc đó, sợ thì sợ thật nhưng lại rất buồn cười, ai đời lại đi nghe mấy chuyện nhảm nhí đó rồi để rước họa vào thân. Nghệ Hưng vò vò mái tóc vốn đã rối lên trước đó, ảo não lên tiếng:

- Cái mình sợ không phải mất việc. Nhưng tên biến thái đó ai biết được sẽ làm gì mình chứ, biết đâu hắn lại dở trò lưu manh với mình thì sao - Nghệ Hưng nhớ lại những lời Thế Huân nói mà rùng mình.

- Cậu đấy, cái miệng còn chưa chịu chừa, lỡ đâu anh ta đang ở gần đây thì cậu mới tiêu thật đấy

Khánh Thù lên tiếng hù dọa làm Nghệ Hưng nhanh chóng đưa tay lên bụm miệng, mắt dáo dác nhìn xung quanh xem có ai không. Hành động của cậu làm hai người bên cạnh bật cười.

Rồi đột nhiên Khánh Thù quay sang nhìn Mẫn Thạc:

- Này, ngày mai cậu có bận việc không, đến trông quán giúp mình buổi sáng nhé, mình có việc.

Mẫn Thạc suy nghĩ một chút, mai là chủ nhật, cậu định dọn dẹp nhà cửa một chút, cũng không còn kế hoạch gì đặc biệt, Thế là cậu gật gật đầu đồng ý:

- Được, mai mình nghỉ, sáng mai sẽ tới

Người bên cạnh cười cười biết ơn. Thật ra Mẫn Thạc rất hay giúp Khánh Thù chuyện của quán cafe, cậu ấy pha cafe ngon không kém chủ quán là Khánh Thù, mà theo Nghệ Hưng nhận xét là một chín một mười. Lúc nào cậu có việc bận sẽ nhờ Mẫn Thạc một chút, mấy lần đầu có đưa cậu ấy thù lao nhưng Mẫn Thạc từ chối, nói chỉ cần cho cậu ấy uống miễn phí là được, từ đó Khánh Thù cũng chẳng gượng ép, cứ mời hai người kia đến thường xuyên.

Quyết định như vậy xong, ba người họ lại quay qua nói chuyện phiếm. Thật ra mọi người nói chỉ có phụ nữ mới hay tám chuyện nhưng nam nhi như các cậu nếu hợp nhau vẫn có thể buôn chuyện rôm rả, nói không hết chuyện thôi. Đang nói chuyện, Khánh Thù đột nhiên nhớ ra gì đó, mặt nghiêm lại nhìn thẳng vào Mẫn Thạc nói:

[Longfic] [LuMin] Ngày mai của chúng taNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ