Chap 9

884 58 1
                                    

Hôm nay Trương Nghệ Hưng ra viện, đáng lẽ phải đến ngày mai mới được xuất viện nhưng do hôm nay vừa hay chủ nhật, lại vì chạy trốn người nào đó nên mới sớm một ngày. Bình thường ra viện sau sẽ phải làm một đống thủ tục để xả xui, nhưng bây giờ Độ Khánh Thù cảm thấy việc đó chẳng quan trọng. Hai tên bạn thân của cậu, khi không có việc gì thì vui vẻ lắm, còn đã có chuyện là cứ y như một lần răm rắp rủ nhau tới.

Quán cafe hôm nay treo biển đóng cửa không bán, bên trong có ba con người đang ngồi tâm sự. Nói là tâm sự nhưng thực ra chỉ có mình Khánh THù còn tỉnh táo, còn hai kẻ kia hả, hồn bay đi đâu lâu rồi. Bằng chứng hả, đây này:

- Haizzzz...

- Haizzz.....

Khánh Thù OTZ. Thở dài cả ngày nay rồi, tâm trạng phấn khởi của cậu cũng rủ nhau đi cả rồi. Mẫn Thạc cả Nghệ Hưng đã kể chuyện cho cậu nghe cả, họ là anh em tốt nên chẳng bao giờ giấu nhau chuyện gì cả. Thật ra cũng rất buồn cười, còn dễ thương nữa. Hai anh em nhà kia cũng thật biết chọn ngày, tỏ tình cùng ngày. Nói Mẫn Thạc cùng Lộc Hàm lửa gần rơm lâu ngày cũng bén, nhưng rõ ràng Nghệ Hưng cùng Thế Huân kia là oan gia mà. Nhưng cậu cũng thực muốn thở dài nha, 3 người các cậu tại sao chỉ còn mỗi Khánh Thù cậu không có ai tỏ tình nha, đau lòng thật mà.

- Này, hai người các cậu có thôi đi không, cả một ngày rồi đấy. Hai cậu định xử lí thế nào.

- Mình nói hắn cho mình 2 ngày suy nghĩ rồi sẽ trả lời - Mẫn Thạc não nề nói

- Còn chần chừ cái đầu cậu, không phải cậu cũng thích anh ta sao? Hai bên cùng thích nhau có gì không được nữa.

- Nhưng mình...

- Mẫn Thạc, mình biết chuyện của cậu, nhưng nếu như Lộc Hàm thực sự yêu cậu thì anh ta sẽ không tổn thương cậu. Có thể ở bên nhau tìm hiểu, nếu cậu cảm thấy không được thì vẫn có thể rời đi mà.

- Nhưng khi đã chấp nhận rồi sau này liệu có rời đi không, anh ta dù sao cũng là cấp trên của mình - Mẫn Thạc phân bua

- Cậu là ngu ngốc sao? Liệu bây giờ cậu không đồng ý thì anh ta không phải cấp trên của cậu chắc.

Nghệ Hưng ngồi bên cạnh gật gù hùa theo. Mẫn Thạc nghĩ rồi lại nghĩ, Khánh Thù nói không sai, khi Lộc Hàm đã nói thích cậu, cho dù muốn hay không thì mối quan hệ của hai người sẽ chẳng bao giờ được như trước nữa. Cậu có chút lo lắng với địa vị của Lộc Hàm, anh là tổng tài có tiền, đẹp trai lại còn có nhiều mĩ nhân xung quanh mình như vậy, nói thử xem liệu tình cảm anh dành cho cậu có là thật không, hay chỉ vui đùa nhất thời. Nhưng ánh mắt Lộc Hàm khi nói rất chân thành, đôi mắt bình thường sau như đáy đại dương nay lại như có vòng xoáy, hút cậu vào trong. Nghĩ vậy Mẫn Thạc lại trầm ngâm.

Khánh Thù thấy Mẫn Thạc không nói gì nữa lại đánh tiếng về phía Nghệ Hưng:

- Còn cậu, hôm qua lúc anh ta nói cậu trả lời thế nào?

- Mình trùm chăn giả chết - Nghệ Hưng day day đầu.

Hôm qua lúc Nghệ Hưng nghe Ngô Thế Huân nói xong những lời kia liền thực hiện 3 không: Không nghe, không thấy, không biết. Cậu chui vào chăn nằm im cho đến khi chắc chắn người kia đã rời đi. Những lời Ngô Thế Huân nói khiến Nghệ Hưng chấn động. Hắn ta, không phải ghét cậu lắm sao? Tại sao đột nhiên nói thích là thích, ai biết được có phải đùa không.

[Longfic] [LuMin] Ngày mai của chúng taNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ