Haitani Rindou | Tokyo Revengers [1]

1.6K 128 0
                                    

title: không có. [1]
warning: OOC
cre ảnh: cần tìm nguồn

Đơn hàng của bạn Trang đây ạ, mời kí tên và nhận hàng.
_____

Khốn nạn.

Tồi tệ.

Vô nhân tính.

Và vô vàn những từ ngữ tả tính cách xấu xa nhất trên thế giới này, tôi nguyện dành tặng hết cho một người - Haitani Rindou.

Tôi thú nhận rằng Rindou có tình người hơn Ran nhưng nếu phải nói thì hắn ta cũng đâu có gì kém cạnh thằng anh trai của mình. Sự thật cho những cô gái vẫn cứ nghĩ Haitani Rindou dịu dàng, tsundere, tốt tính ngoài kia, gã đàn ông mọi người nhớ thương chẳng như lời đồn đâu, hắn chỉ ngoan ngoãn trước mặt anh trai của hắn thôi.

Và tất nhiên, tôi chính là minh chứng cho sự tồi tệ đó, thề với Sano Manjirou, chẳng gã tội phạm nào tốt tính đâu và Rindou không phải là ngoại lệ.

Tội phạm mà tốt tính thì chắc thế giới này đã yên bình.

Tôi nhìn đồng hồ vẫn cứ chạy kêu từng tiếng "tích, tắc". Điện thoại tôi ở trên mặt bàn, sáng đèn hộp thoại tin nhắn giữa tôi và Rindou và thật khốn nạn thay khi hắn còn chưa seen tin nhắn tôi dù nó có lẽ đã hiện lên thanh thông báo của hắn hai giờ trước. Tôi bực dọc, một lần nữa mở album ảnh để xem lại mấy cái cap tin nhắn vừa nhận được.

Trần đời tôi ghét nhất là cái đứa nào leak tin nhắn nhưng giờ tôi lại sẵn sàng vái lạy đứa nào gửi cap leak này cho tôi để tôi thấy bản mặt thật sự của người tôi yêu.

Tôi là người đến trước nhưng chẳng thể lại là người ở lại sau cùng, tóm tắt nhanh gọn là như vậy.

Tiếng cửa nhà mở kèm theo là hơi thở nặng nhọc của ai đó, chắc là Rindou. Tôi còn thấy cả một cô gái xinh đẹp ăn mặc hở hang đang cười nói sau bóng lưng của hắn, hai người hàn huyên rồi tạm biệt nhau trong quyến luyến.

Tuyệt vời, tôi mới chỉ thấy người ta nói xấu trước mặt chứ chưa thấy ai cắm sừng lộ liễu như vậy.

Tuyệt lắm! Như một trò đùa luôn.

- Em... vẫn còn thức à?

Rindou quay người lại, tâm trạng trông rất vui vẻ nhưng khi nhìn thấy tôi, nụ cười trên hắn chợt tắt. Hắn vuốt mái tóc tím, đóng cửa hỏi tôi.

- Anh có bị mù không? Tôi mở mắt thòng lòng thế này mà còn hỏi.

Tôi đứng dậy, làm ra dáng bộ dạng người vợ hiền mà mỉm cười chào đón Rindou dù biết là nụ cười nó cũng méo mó lắm.

- Thế sao không ngủ đi mà còn ngồi đây một mình? Muộn lắm rồi đấy!

Rindou cởi áo khoác, nới lỏng cà vạt, có chút không vui nhìn tôi.

- Ngồi một mình chứ không lẽ ngồi nửa mình? Anh mà cũng biết muộn cơ à?

Tôi mở điện thoại lên, lướt lướt mấy tấm hình rồi gửi một thể vào hộp thoại tin nhắn của tôi và Rindou, đôi môi vẫn tươi cười như thể chẳng có chuyện gì xảy ra.

husbando and you ✨ | tiệm tạp hoá ViléumaNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ