Ước chừng nửa giờ sau, Dương Dương ngẩng đầu lên, vuốt vuốt cánh tay tê dại, mặt hạnh phúc nhìn cánh cửa phòng nhỏ khép chặt, cánh cửa này ngăn cách tầm mắt anh nhìn bảo bối, anh hận không thể đá nát cánh cửa, nhưng anh lại không thể, bởi vì hôm nay anh còn chưa hoàn thành công việc.
Anh hiểu đạo lý tiểu ít thành nhiều, nếu như đẩy công việc hôm nay tới ngày mai, như vậy thời gian anh gặp bảo bối ngày mai sẽ bị rút ngắn, cho nên anh chỉ có thể chịu đựng đau khổ trong lòng, vô cùng miễn cưỡng làm việc.
Không biết là đúng dịp hay là thế nào, cách mỗi năm phút đồng hồ, Dương Dương sẽ ngẩng đầu lên kỳ vọng liếc về cửa phòng nhỏ, kỳ vọng người anh nhớ nhung sẽ cười vui vẻ tựa vào cửa nhìn anh, nhưng rất dễ nhận thấy anh đã thất bại, bây giờ người anh yêu sâu đậm đang trong giấc mộng rồi, nhưng không biết trong mộng của cô có anh hay không?
Mặc dù rất muốn cô ở cùng với anh, nhưng anh lại càng không nhẫn tâm khiến cô mệt, so ra, cô tựa hồ càng thích ngủ hơn. Dương Dương cưng chìu lắc đầu một cái, sau đó cúi đầu bắt đầu vùi đầu làm việc.
Muốn kết thúc cuộc sống thế này thì phải đợi đến lúc con của bọn họ có năng lực, Dương Dương thở dài một tiếng. Nhưng bây giờ cả cái bóng của con trai còn chưa có, xem ra còn phải đợi một thời gian rất dài, huống chi cũng không biết sẽ sinh con trai hay con gái, nếu sanh ra con gái bảo bối có dáng vẻ như cô, anh sẽ không nỡ để bé chịu khổ, nếu vậy, không phải cả đời đều phải làm việc? Vậy không phải anh sẽ bị giảm bớt thời gian ân ái với vợ yêu sao?
Không được, anh nhất định phải để cô sinh thật nhiều đứa bé dung hợp cả hai người họ, như vậy chắc chắn sẽ có một đứa con trai, Dương Dương ngọt ngào quyết định, nhưng người đàn ông nào đó không biết rằng anh sẽ không nỡ khiến vợ yêu phải sinh con, ở trong phòng sinh la to ' không sinh nữa, không sinh nữa, chúng ta không sinh nữa. ', dĩ nhiên những điều này là nói sau.
Dương Dương nóng ruột nóng gan làm việc cả tiếng, lúc đồng hồ chỉ đến 12 giờ, anh thuận lợi hoàn thành tất cả công việc hôm nay, trên mặt đầy mỉm cười hạnh phúc.
Anh không kịp chờ đợi đứng lên từ trên chiếc ghế thoải mái, đi tới căn phòng nhỏ, nhẹ nhàng mở cửa đi vào, quả nhiên nhìn thấy trên cái giường to có một vật nhô lên, Dương Dương cưng chiều cười một tiếng, nhẹ nhàng đi tới bên cạnh giường lớn, yêu thương nhìn người đang ngủ ngon trên giường.
Mặt trái xoan lớn chừng bàn tay bị mái tóc y hệt tơ lụa che lại, cái miệng nhỏ đỏ như bảo thạch hơi cong lên, hơi ngậm hơi mở theo hô hấp, khuôn mặt nhỏ bé trắng nõn hơi ửng hồng vì đang ngủ, cực kỳ mê người, mái tóc đen tùy ý xõa ở trên gối, có vẻ đẹp hoang dã.
Dương Dương nhìn,hô hấp hơi chậm lại, trong mắt anh bất kỳ cảnh đẹp nào trên thế giới cũng không bằng một màn anh đang thấy, cho tới bây giờ anh không biết một người ngủ cũng có thể đẹp như vậy.
Anh từ từ đến gần khuôn mặt của cô, thân thể đè lên thân thể nhỏ nhắn của cô, không kịp chờ đợi ngậm vào đôi môi làm anh mê đắm, khóe miệng không tự chủ tràn ra tiếng thở dài thỏa mãn, cả căn phòng đều tràn đầy hương thơm từ người cô tỏa ra, làm anh chìm trong si mê.
BẠN ĐANG ĐỌC
[YANGDI] VỢ YÊU CỦA TỔNG GIÁM ĐỐC XÃ HỘI ĐEN | DƯƠNG DƯƠNG & ĐỊCH LỆ NHIỆT BA |
RomanceTác giả Quân Tử Hữu Ước gửi đến bạn đọc một truyện ngôn tình khá đặc sắc với những tình tiết đầy sức lôi cuốn. Truyện vẫn là đề tài tình yêu tổng tài và tiểu bạch thỏ, tình yêu này có nhiều điều còn khúc mắc. Nếu bạn yêu thích những câu chuyện tình...