Sau một hồi ngơ ngác đứng ở cửa biệt thự, Nhiếp Phong mới chậm rãi lấy lại tinh thần, xoay người vào trong, Phượng Dương nhìn tổng giám đốc không yên lòng, nghi ngờ đuổi theo bước chân của anh, chẳng lẽ tổng giám đốc rất thích Dương phu nhân, nhưng dù thích thế nào, đó cũng là vợ của người khác, cần gì chứ? Nhưng bây giờ không phải lúc nghĩ những thứ này, anh còn có chuyện muốn thương lượng cùng tổng giám đốc.
Trong thư phòng lầu ba, Nhiếp Phong lười biếng ngồi trước bàn làm việc, một tay nhẹ nhàng gõ mặt bàn, phát ra tiếng vang không quy luật, một tay khác đặt trong túi quần. Phượng Dương cách một bàn làm việc, đứng trước mặt anh, mặt nghi ngờ nhìn Nhiếp Phong.
"Nói đi! Chuyện gì?" Nhiếp Phong lạnh nhạt nói, tay kia đặt trong túi quần tay nhẹ nhàng sờ sờ khuyên tai trân châu, trong mắt thoáng chốc lóe lên nhu hòa, làm người ta nhìn không rõ. Mặc dù một buổi tối này anh cũng không yên lòng, nhưng vẫn có thể cảm thấy Phượng Dương nói quanh co ta, phụ tá đi theo bên cạnh anh lâu như vậy, anh đương nhiên hiểu rõ Phượng Dương nhất.
"Tổng giám đốc, thật không mất vật gì?" Phượng Dương khẩn trương hỏi, hắn lo lắng tổng giám đốc mất đồ, bởi vì Dương Dương ở chỗ này, cho nên anh mới không muốn để người khác biết bị mất thứ gì quan trọng.
"Vừa rồi tôi không phải đã nói sao? Không mất thứ gì, không có chuyện gì, cậu có thể về." Nhiếp Phong lạnh nhạt nói, trong lòng anh còn có một đống lớn nghi vấn muốn suy nghĩ một chút, thí dụ như thân phận Nhiệt Ba là gì? Cô xông vào thư phòng anh rốt cuộc muốn làm gì? Hay cô chỉ nhất thời muốn chơi?
"Không phải, tổng giám đốc, anh không cảm thấy có rất nhiều nghi vấn sao? Ví dụ như tên trộm đến tột cùng là vào bằng cách nào? Làm thế nào đi ra ngoài? Rốt cuộc là ai phái tới? Mục đích là cái gì? Những thứ này chúng ta nên giải quyết đi! Tôi cảm giác chuyện này cùng Trầm phu nhân có quan hệ, nhưng không tìm được chứng cớ." Phượng Dương nghi ngờ nói, không giải quyết những thứ này, anh lo lắng lần sau kẻ trộm sẽ xông vào biệt thự lần nữa, lần này không trộm đi thứ gì, nhưng không có nghĩa lần sau cũng như vậy, chỉ cần một ngày không bắt được tên kia, trong biệt thự một ngày đều không an toàn.
"Im miệng! Về sau chuyện này không cho phép nói lung tung, Nhiệt Ba đã giải thích rất rõ ràng, chuyện này không quan hệ gì với cô ấy, về phần chuyện đêm nay, tự tôi sẽ hảo hảo tra xét, cậu trở về đi! Công ty không phải còn rất nhiều chuyện chưa làm sao?" Nhiếp Phong đột nhiên quát lớn một tiếng, sau đó tâm bình khí hòa nhàn nhạt nhắc nhở, ý tứ chính là trong công ty còn nhiều việc như vậy, cậu cũng không cần quản việc của tôi.
Anh không nghĩ đến cảm giác của tiểu tử Phượng Dương này chuẩn như vậy, nếu như chuyện này tiếp tục để Phượng Dương nhúng tay, rất có thể sẽ tra được thứ gì, đến lúc đó cô đang ở nguy hiểm. Đây là điều anh không muốn nhìn thấy, cho dù tối nay xông vào thư phòng là cô, anh cũng sẽ không trách tội cô, càng không để cho người khác tổn thương cô, nhưng anh muốn biết đến tột cùng cô cần thứ gì thôi! Anh có thể giúp cô tìm một tay, Nhiếp Phong trong lòng thầm nghĩ.
"Dạ, vậy tôi về." Phượng Dương bị biểu tình của chính tổng giám đốc doạ sợ hết hồn, lúc này mới phát giác mình quá nhiều chuyện rồi, tổng giám đốc chính là tổng giám đốc, là nhân vật lớn, không cần những tên nhãi nhép như bọn họ ở trước mặt anh quơ tay múa chân, huống chi tổng giám đốc thích Dương phu nhân như vậy, dĩ nhiên không nghe người khác nói xấu cô.
BẠN ĐANG ĐỌC
[YANGDI] VỢ YÊU CỦA TỔNG GIÁM ĐỐC XÃ HỘI ĐEN | DƯƠNG DƯƠNG & ĐỊCH LỆ NHIỆT BA |
RomanceTác giả Quân Tử Hữu Ước gửi đến bạn đọc một truyện ngôn tình khá đặc sắc với những tình tiết đầy sức lôi cuốn. Truyện vẫn là đề tài tình yêu tổng tài và tiểu bạch thỏ, tình yêu này có nhiều điều còn khúc mắc. Nếu bạn yêu thích những câu chuyện tình...