chương 3

657 89 3
                                    

làn khói mờ ảo và mùi hương liệu gay mũi thành công kéo lại luồng suy nghĩ đã đi xa của hai người.

Bá Viễn tinh mắt phát hiện ra viên ngọc xanh biếc anh đưa cho Châu Kha Vũ đã biến mất. Cũng không hỏi lí do vì sao, anh lôi từ trong ngăn kéo ra một viên ngọc giống nó như đúc. đưa cho Châu Kha Vũ.

- cầm lấy đi, làng rất cần các em.

nhìn viên đá trong tay anh, Châu Kha Vũ khẽ cười rồi nhận lấy. Bất chợt bên ngoài gió nổi lên, ở phương xa vang lên từng tiếng sói tru liên hồi, khát máu và rợn người.

Nét hiền lành hiếm thấy trên gương mặt vụt tan biến, anh nhìn sang Bá Viễn cũng mang vẻ mặt ngưng trọng gật đầu. Cầm trường kiếm trên tay đi ra bên ngoài.

- đừng để bị giết chết đấy!

Bá Viễn nhìn người thanh niên đeo trường kiếm trên vai lao vút đi trong màn đêm, không nhịn được lên tiếng nhắc nhở. anh ta không quay đầu lại, tiếng gió rít gào vọng lại âm thanh mười phần tự tin.

- đương nhiên rồi.

Tốc độ của Châu Kha Vũ rất nhanh, gần như dốc hết toàn bộ sức lực mà lao đi, chẳng mấy chốc chân đã chạm đến cánh cổng đầu làng. Nhìn ánh trăng rực rỡ trên cao, anh thở nhẹ. Mũi chân điểm lên mái nhà, hướng tới toà tháp đồng hồ ở trung tâm của ngôi làng làm điểm đến.

Từ xa Châu Kha Vũ đã nhìn thấy một thân ảnh quen thuộc.

Trái ngược với bộ đồ thuần một màu đen ảm đạm trên người anh, người nọ chọn cho mình một bộ y phục bạch sắc nổi bần bật dưới ánh trăng, toàn thân như được bao phủ bởi ánh trăng. Đôi chân thon dài khẽ đong đưa, người đó chống kiếm, lẳng lặng nhìn về phía Châu Kha Vũ đang tới gần.

- em tới muộn....

Châu Kha Vũ nhìn lên sườn mặt xinh đẹp của Lưu Vũ, ánh trăng dịu dàng mơn trớn nơi gò má đầy đặn của anh, vầng trán trơn bóng lộ ra bởi gió đêm. lệ chí điểm xuyến nơi đuôi mắt càng khiến cho gương mặt vốn xinh đẹp càng trở nên mĩ lệ. Ánh mắt sáng tựa ngàn vì tinh tú phảng phất nỗi niềm trăm năm. Mặc dù đã rất nhiều năm trôi đi, nhưng mỗi khi đối diện với người đó, đáy lòng vốn tĩnh lặng nơi anh lại chập chờn xao động nổi sóng như ngày đầu tiên hai người gặp mặt.

Châu Kha Vũ khẽ ho khan, quay đầu tránh đi ánh nhìn tò mò của người nọ.

- em xin lỗi, vì có một chút chu-....

Lời còn chưa dứt, phía chân trời đã nổi lên từng đợt xao động. Cánh rừng đen yên ả đằng xa có hàng ngàn con quạ bay vút lên bầu trời đêm, lũ lượt rời khỏi nơi trú ẩn.

bọn nó đang hoảng sợ.

Dù là cách xa hàng ngàn cây số, Lưu Vũ vẫn có thể cảm nhận được hơi thở khát máu của loài dã thú đang ngày một đến gần.

Châu Kha Vũ cũng thu hồi nét bối rối trên gương mặt mà thay vào đó bằng vẻ nghiêm túc, cẩn thận quan sát xung quanh.

Bốn bề vắng lặng yên ả, giống như những tiếng gầm gừ của dã thú khi nãy là ảo giác của hai người.

Nhưng đương nhiên tất cả không phải ảo giác, Châu Kha Vũ biết là chúng đã đến rất gần.

Tiếng khò khè nặng nhọc, ánh mắt gian trá nổi da gà đang nhìn chòng chọc ngôi làng. Chúng đang chờ đợi thời cơ, chờ đợi cơ hội lao vào xé xác nhân loại.

Luật RừngNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ