Chương 14

446 71 12
                                    

Đêm đầu tiên cuối cùng cũng tới.

Khi mà tất cả dân làng còn đang say ngủ, thợ săn ôm kiếm đợi chờ ma sói. Giọng nói âm u du dương của gã đàn ông kỳ lạ vang lên, bằng một thứ bùa phép hay quyền năng kỳ lạ nào đó mà tiếng nói như có như không ấy lại giống như đang vang lên bên tai
của từng người một.

- bảo vệ, đêm nay ngươi muốn bảo vệ kẻ nào ?

Bảo vệ đang thẫn thờ vì giọng nói bất thình lình vang lên mà giật nảy người. Cậu ta suy nghĩ một lát rồi chỉ vào chính bản thân mình, khẽ nói.

- dù sao thì hiện tại cũng chưa thể tin ai.

Bên tai vang lên tiếng cười khẽ như đã lường trước được sự việc. Vai trò của mình đã kết thúc, bảo vệ cũng dần chìm vào giấc ngủ. Ánh nến lập loè hắt lên gương mặt tái nhợt vì không thể an giấc. Bảo vệ sợ hãi, lo sợ quyền năng của thần không có tác dụng.

- tiên tri, hãy lựa chọn kẻ mà ngươi muốn biết thân phận.

Tiên tri nhìn một lượt những vật dụng kỳ quái trên bàn. Thầm nghĩ có cần phải màu mè hoa lá hẹ đến vậy không nhưng cũng dùng một chiếc bút lông sói viết một cái tên lên giấy tuyên thành, nhắm hờ đôi mắt rồi đổ nước trà nóng lên trên tờ giấy. Mực đen trên giấy vặn vẹo rồi mau chóng tụ lại thành một hình người, đôi mày cau chặt hơi giãn ra, trái tim treo cao của tiên tri cuối cùng cũng hạ xuống, nhưng đồng thời cậu ta cũng cảm thấy lo lắng vì không soi ra con sói nào cả.

- có lẽ ngày mai nên soi những người trong làng....

Tiên tri lẩm bẩm trong miệng, cuộn lại tờ giấy nhuốm mảng mực đen rồi đốt trước ngọn nến. Tro bụi lả tả rơi xuống bàn, rơi vào tay tạo thành một vết đen.

- nhiệm vụ đã hoàn thành, tiên tri nên đi ngủ rồi.

Quản trò thản nhiên ra lệnh, ánh sáng trước mắt tiên tri mờ dần. Thần ru ngủ cũng đưa tiên tri vào cơn mộng mị.

Phù thuỷ Bá Viễn ở bên kia lại đang nhàn nhã ngồi trên ghế bành, anh cầm trên tay một tách trà nóng, vui vẻ thưởng thức bánh kookie mà Lưu Vũ đã làm hồi chiều nay, chẳng thèm để ý tới bên ngoài có loạn hay không bởi cho dù kẻ chết có là Trưởng làng đi chăng nữa, chưa chắc gì Bá Viễn đã cứu.

- buổi tối tốt lành!

Anh nâng lên tách trà thơm ngát, cười híp mắt nói với con cú trắng bên ngoài cửa sổ. Gã người thần bí ngây người trước thái độ dửng dưng của Bá Viễn nhưng rồi lại bật cười, cú trắng bay đi để lại tiếng nói như có như không.

- hy vọng những đêm tiếp theo ngươi cũng sẽ vẫn nhàn nhã như thế này, phù thuỷ ạ....

Mặc kệ lời châm chọc của gã quản trò, phù thuỷ vẫn như cũ nhàn nhã uống trà. Nhưng ly trà vừa đưa lên bên môi thì chợt khựng lại, anh ngờ vực nhìn ra bên ngoài. đêm tối tĩnh lặng u ám, bầu không khí như bị bóp nghẹt lại.

Cảm giác kỳ lạ này là sao nhỉ?

Khu rừng đen nổi lên từng đợt lao xao.

Cuối cùng thì thời gian hoạt động của những con sói đã tới, chúng lắc mình cởi bỏ lớp nguỵ trang là con người rồi bắt đầu cuộc đi săn.

Luật RừngNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ