Chương 15

1.2K 121 24
                                    

Sau một trận giao hoan cuồng nhiệt, kết quả là, vị vương phi nào đó ngủ một mạch đến chiều, không màng thế sự.

Cho đến khi Vương Nhất Bác tỉnh dậy đã là xế chiều, bên cạnh đã không còn ai, cơ thể cũng dễ chịu hơn, chỉ là trên người vẫn có chút mỏi.

Sau khi tắm rửa sạch sẽ xong, Vương Nhất Bác thay y phục, ngồi trên bàn chờ người mang thức ăn lên, bởi vì cậu ngủ qua cả buổi sáng lẫn trưa, cho nên bây giờ phải ăn bù, nhìn thấy một bàn đồ ăn trước mặt, chiếc bụng vốn dĩ đói lã của cậu liền kêu réo ầm ĩ.

Vương Nhất Bác cũng không chờ được nữa, nhanh chóng gắp thức ăn cho vào miệng, sau khi làm việc quá sức, lại nhịn đói hai buổi, bây giờ được ăn, thật sự rất ngon.

"Vương phi, đây là cháo bồ câu hạt sen, được vương gia đặc biệt dặn dò nô tì chuẩn bị cho người đấy ạ." Bội Cô tủm tỉm cười nói.

Vương Nhất Bác đang ăn ngon lành, nghe Bội Cô nói, xém chút nữa thì sặc, cậu mở lớn mắt ngạc nhiên như không tin vào lỗ tai mình, hỏi lại, "Bội Cô nói sao, hắn....à không! Vương gia đặc biệt dặn dò nấu món này cho ta sao?"

"Dạ vâng thưa vương phi."

Cậu thật sự có chút nghi ngờ nhân sinh, không lẽ qua một đêm mọi thứ đều đảo ngược hay sao? Qua một đêm tên vương gia đáng ghét  liền trở nên ôn nhu dịu dàng như vậy,  thay đổi này quá là kinh hỷ rồi.

Mặc dù trong đầu Vương Nhất Bác nghĩ như thế, nhưng thực chất trong lòng cậu không khỏi dâng lên chút vui vẻ khó tả, khóe môi bất giác mỉm cười, tiếp tục vui vẻ mà ăn uống.

Bội Cô đứng bên cạnh nhìn cậu như thế bà cũng vui vẻ theo, bà biết tình cảm của vương gia và vương phi nhà bà có lẽ có tiến triển hơn trước rất nhiều rồi.

Ngược lại với không khí vui vẻ bên phủ vương gia, bên trong phòng công chúa lúc này là không khí căng thẳng, đồ đạc bên trong phòng bị nàng không thương tiếc mà hất xuống đất, đám người hầu cũng bị vạ lây.

A Vân Ca thật sự rất tức giận, rõ ràng nàng hao tâm tổn trí rất nhiều cho chuyện này, nàng đã chờ đợi rất lâu mới có cơ hội hiếm có như vậy, cứ ngỡ  mọi chuyện đều theo ý muốn của mình, nào có ngờ lại bị Vương Nhất Bác phá vỡ, không những không cướp được người, ngược lại còn trở thành trò cười trong mắt kẻ khác.

Ánh mắt A Vân Ca trở nên sắc lạnh, trong ánh mắt tràn ngập lửa giận, nàng tự thề với bản thân rằng, nhất định sẽ trả thù không để Vương Nhất Bác yên ổn.

Lúc này trong thư phòng của mình Tiêu Chiến cùng một số cận thần đang bàn bạc chính sách tô thuế của vùng Giang Nam đang bị hạn hán, hàng chục công ruộng ở nơi đó đều mất mùa, cho nên tô thuế năm nay thất thu, triều đình cũng vì việc này mà đau đầu, chúng đại thần đang cùng nhau góp sức giải quyết.

Hạn hán mất mùa, kéo theo dân chúng đói khổ, dễ sinh ra dân chúng lầm than, kéo theo cướp bóc nổi loạn, khiến cho đất nước cũng vì thế mà nổi loạn, đây lại là cơ hội tốt để giặc ngoại xâm âm mưu quấy phá, bọn chúng sẽ nhân cơ hội này mà mua chuộc lòng dân, mua chuộc  những quan viên đại thần đứng về phía mình, chống phá triều đình, thù trong giặc ngoài luôn là nguy cơ để một nước sập đổ nhanh chóng nhất, nếu không được ngăn cản tiêu diệt kịp thời.

[ZSWW] MAY MẮN GẶP ĐƯỢC NGƯỜI (Hoàn)Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ