Chương 32

1K 96 6
                                    

"Anh là ai?"

"Ngươi không nhận ra ta sao, ta là Tĩnh thân vương cũng chính là ngươi."

Tiêu Chiến nghe người đó nói, không khỏi sợ hãi, anh liền lùi lại phía sau, ngay lập tức trước mặt xuất hiện một làn khói trắng mịt mờ che khuất đi tầm nhìn của anh, Tiêu Chiến nheo mắt lại, đến khi mở mắt ra, khung cảnh quen thuộc liền xuất hiện trước mặt anh.

Đây chính là khung cảnh cổ trang mà Tiêu Chiến thường thấy trên ti vi, cũng là khung cảnh mà anh hay đóng phim, trong những bộ phim cổ trang. Chỉ là lúc nhìn những cảnh vật này, lại khiến cho tim Tiêu Chiến đột nhiên co thắt lại đau đớn, khiến anh phải ôm lấy ngực mình. Như một tia điện xẹt qua, một vài hình ảnh vụn vỡ hiện lên trong đầu anh, chúng không rõ, chỉ mơ hồ, nhưng Tiêu Chiến có thể cảm nhận được sự quen thuộc đến không thể quen thuộc hơn, mặc dù đây là lần đầu tiên anh nhìn thấy những hình ảnh này.

Trong những hình ảnh vỡ vụn ấy, anh nhìn thấy một người con trai, khuôn mặt thật giống với Vương Nhất Bác, người con trai ấy đang cười, nụ cười thật đơn thuần, thế nhưng lại là nụ cười đẹp nhất, trong trẻo nhất, nụ cười của người con trai kia tựa như ánh mặt trời giữa ngày đông, xua tan đi mọi lạnh giá, đem đến ấm áp ngập tràn, nụ cười ấy cũng khiến cho lòng người không ngừng rung động.

Tiêu Chiến còn nhìn thấy, một người đàn ông khác đang ôm lấy người con trai kia từ phía sau, anh không nhìn rõ mặt người đó, thế nhưng anh có thể thấy được, trên môi người đó cũng câu lên nụ cười hạnh phúc, anh có thể nhìn ra được, ẩn sâu trong độ mắt của người đàn ông kia tràn ngập tình yêu, hạnh phúc. Hai người cứ thế ôm nhau dưới mái hiên, cùng nhau ngắm nhìn từng hạt tuyết trắng xóa đang rơi xuống, tạo nên một khung cảnh vô cùng đẹp, đẹp đến động lòng.

"Là mình sao? Người đàn ông kia là mình sao?" Tiêu Chiến mở lớn mắt ngạc nhiên, bây giờ anh có thể nhìn thấy rõ được khuôn mặt của người kia, chính là anh, Tiêu Chiến có chút không tin vào mắt mình, anh đưa tay dụi mắt, nhìn lại lần nữa vẫn là anh, khiến cho Tiêu Chiến đơ người.

Anh không hiểu chuyện này là sao, không lẽ đây là kiếp trước của anh và Vương Nhất Bác sao? Vậy có nghĩa là anh và cậu đã từng gặp nhau ở kiếp trước, Tiêu Chiến nhất thời có chút không thể tin, cứ đơ ra như một pho tượng.

Sau đó hình ảnh trước mắt anh liền biến mất, Tiêu Chiến vẫn chưa hiểu chuyện gì, lại lang thang trong khoảng không gian vô định, mọi cảnh vật đều mờ mờ ảo ảo, anh không thể nhìn thấy rõ được cái gì, chỉ là cảm giác tất cả mọi thứ đều rất quen thuộc, giống như anh đã từng trải qua những điều đó vậy. Tiêu Chiến cứ thế lang thang bước đi, anh cũng không biết mình đi về đâu, chỉ là đôi chân vẫn không dừng bước.

Sau một hồi lang thang, anh lại nhìn thấy một làn khói trắng mang theo những hình ảnh xuất hiện, chỉ có điều những hình ảnh này bây giờ hiện ra thật rõ ràng, không mờ ảo như lúc nãy, rõ ràng một cách chân thực.

Trước mắt Tiêu Chiến xuất hiện khung cảnh đỏ rực, màu đỏ bao trùm khắp mọi nơi, anh trong bộ quần áo hỷ đỏ, đang cưỡi ngựa trắng quấn dây tơ đỏ đi đầu, theo sau là đoàn rước kiệu hoa, tiếng kèn, tiếng pháo tưng bừng náo nhiệt, người trên phố không ngừng chúc phúc cho đôi tân lang trăm năm viên mãn.

[ZSWW] MAY MẮN GẶP ĐƯỢC NGƯỜI (Hoàn)Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ