Chương 18

1K 43 2
                                    

'Mẹ..'
Hiểu Lam kéo ghế ngồi kế mẹ mình

'Gì đây?'

'Hai người đã từng... Hmm... Hôn nhau chưa?'
Tạ Tranh cau mày nhìn sang khi nghe câu hỏi ấy, Hiểu Lam mặt mày đỏ ửng đang trông chờ vào câu trả lời ấy.

'Con... Con đang nói gì vậy?'
Tạ Tranh bỗng đỏ mặt, không biết nàng đỏ vì rượu hay đỏ vì ngại nữa. Thấy vẻ lúng túng của mẹ mình, Hiểu Lam được phen chọc ghẹo.

'Mẹ không biết nhân cơ hội gì cả, Vân Du là người mở lời trước vậy thành ra nó cũng có ý gì đó với mẹ rồi, đừng nói mẹ chưa đề cập đến tình cảm của mình đi?'

'Con.. say rồi à? Sao lại nói như vậy?'
Tạ Tranh nhìn đứa con gái đang tựa cằm vào cánh tay của mình. Hiểu Lam ngồi bật dậy rồi đưa mặt sát lại.

'Hai người đừng có đem công sức của con đi đổ sông đổ biển đấy!'
Tạ Tranh bỗng bịt miệng nó lại khi nghe tiếng cánh cửa nhà vệ sinh mở ra, thấy bóng dáng của Vân Du đi đến nàng thả tay ra rồi đẩy con mình dần ra xa. Không quên kèm câu nhắc nhở.

'Đừng có nói gì linh tinh nữa.'

Thấy bàn ăn được ăn gần hết, cô nhìn hai mẹ con trước mặt rồi hỏi.
'Hai người ăn bánh kem nha? Để con cắt.'

'Ừ mày cắt đi, cho tao miếng bự bự chút.'

'Được mà, cho mày ăn mập thây vô rồi lười biếng.'
Vân Du tháo bọc của dao cắt bánh kem ra và bày bừa ba chiếc dĩa nhựa. Tạ Tranh chống cằm nhìn người trước mặt rồi mỉm cười.

Vân Du đưa cho bạn mình gần 1/3 bánh kem, sau đó đưa cho Tạ Tranh một phần bánh nhỏ nhưng được đi kèm là bông hồng và hình trái tim còn của cô thì cũng tương tự nhưng không có gì đi kèm cả.
Vân Du để dĩa bánh của mình lên bàn rồi ngồi vào chỗ cũ. Tạ Tranh cầm muỗng nhựa trên tay rồi đưa mắt nhìn đối phương đang từ tốn ăn.

Hiểu Lam đang ngồi gục lên gục xuống ở trên bàn ăn thì bỗng ngáp dài một cái, nó kéo ghế đứng dậy, tay cầm dĩa bánh rồi bỏ đi.

'Con buồn ngủ quá, con về phòng ăn rồi ngủ luôn. Hai người cứ để đó mai con dọn dẹp cũng được.'
Hiểu Lam vừa đi lên cầu thang vừa ngáp, đến khi khuất xa rồi thì thầm mỉm cười.

'Cho hai người ở đó tình cảm đi, mình vẫn cần nhiều tấm ảnh có chứa cơm chó lắm.'

Vân Du vừa ăn vừa uống rượu trong rất sang chảnh, Tạ Tranh chỉ chầm chậm đưa bánh vào miệng rồi từ từ liếm môi, trong đầu nàng đang suy nghĩ đến lời nói của Hiểu Lam khi nãy, nếu như điều nó nói là sự thật vậy thì Vân Du cũng có tình ý với nàng nhưng lại không ngộ nhận mà thôi.
Tạ Tranh phải suy nghĩ thật đắng đo, bây giờ nàng có cách để khiến người này phải nói ra nhưng liệu có phải không? Nếu như Vân Du chỉ xem nàng ở mức tình thân vậy thì sao? Không lẽ nàng lại tuyệt vọng một lần nữa?

'Được rồi, được ăn cả ngã về không.'

Tạ Tranh đưa mắt về phía đối phương, thấy người đó vẫn còn vẻ tỉnh táo nên muốn dùng rượu để hỏi chuyện. Vì Vân Du che giấu cảm xúc rất giỏi nên chỉ còn cách chuốc rượu mà thôi.
Tạ Tranh cầm ly rượu và chai rượu trên tay, nàng đứng dậy vòng qua để ngồi cạnh Vân Du.

[BHTT] [Age Gap] CÔ ẤY YÊU TÔINơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ