Chương 40

737 24 2
                                    

'Văn bản đã được in sẵn, laptop cùng với usb ở bên trong túi xách.'
Vân Du đưa cho Tạ Tranh một chiếc cặp táp trước khi nàng vào trong phòng họp. Nàng gật đầu rồi nhận lấy, khẽ chạm tay lên cánh cửa để đẩy nó vào bên trong. Cô dõi theo nhìn rồi cũng xoay lưng đi để bắt đầu công việc của mình. Trong khi Tạ Tranh tham gia cuộc họp đó thì Vân Du đã về công ty để bàn luận với thư ký Nhã cũng như xem lại công việc bị mình bỏ sót trong suốt hai tuần qua.

Vân Du ôm lấy một đống việc cho riêng mình rồi mải mê làm đến mức quên đón người phụ nữ kia về làm nàng đành phải bắt taxi để trở về công ty. Tạ Tranh chóng nạnh nhìn con người đang tham công tiếc việc ở kia mà không để ý có sự xuất hiện của mình. Nàng đi đến rồi búng vào tai của đối phương, Vân Du giật mình mà ngước lên nhìn hung thủ.

'À cô về khi nào vậy ạ? Con xin lỗi, con quên đến đón cô rồi.'

'Mê việc riết mà quên tôi luôn rồi, mấy người hay lắm.'
Tạ Tranh ngồi xuống rồi giả vờ làm nũng, Vân Du bỏ laptop lên bàn rồi ôm người phụ nữ bên cạnh vào lòng vỗ về.

'Không có mà.'

'Cô giỡn thôi, con làm cái gì mà chăm chú quá vậy?'
Tạ Tranh bật cười rồi đưa tay đẩy nhẹ cơ thể đối phương ra, nghe thấy vậy Vân Du cầm laptop lên rồi đặt lại trên đùi mình.

'Con đang xử lý những việc của hai tuần qua và lọc lại những thông tin quan trọng.'

'Ừm, một lát có buổi thuyết trình của khoa sáng tạo, con nên đi theo cô để quan sát cách làm việc của mọi người.'

'Được mà.'

Vân Du và Tạ Tranh vì còn có công việc nên chiếc nhẫn cặp ấy từ hôm qua hai người đã đem đi cất rồi, tránh để người khác nhìn thấy rồi xì xào bàn tán thì không hay cho lắm. Vân Du nghe theo nàng giám đốc ấy, cô ngồi trong phòng họp lắng nghe màn thuyết trình của trưởng khoa sáng tạo và quan sát thái độ làm việc của họ. Sau khi thuyết trình xong, trưởng khoa bèn quay sang hỏi nàng.

'Không biết giám đốc có ý kiến gì về màn thuyết trình vừa rồi hay không ạ?'

'Tôi cảm thấy ý tưởng lần này có phần tiến bộ hơn lần trước, nhưng mà... Dường như có vấn đề gì đó ở đoạn giữa của cậu thì phải.'

'Ý của giám đốc là sao ạ? Có thể nhận xét chi tiết hơn một chút được không?'
Trưởng khoa đứng trên bục mà ôn tồn hỏi, Tạ Tranh nhìn lại tờ giấy mà mình vừa viết tóm tắt về quá trình ý tưởng của trưởng khoa rồi bèn nói.

'Chẳng qua là phân đoạn giữa khá dư thừa nên tôi thử sẽ lượt bỏ nó và cắt ghép đoạn 1,2,3,5,7,8. Ta có một quá trình như sau...'
Tạ Tranh đứng lên, bước lên bục giành chỗ của trưởng khoa rồi thao thao bất tuyệt về màn nhận xét của mình đồng thời nàng chỉ trên màn hình những đoạn nàng muốn lượt bỏ và thay thế chúng bằng những đoạn mới.

Chờ giám đốc thuyết trình xong, bỗng một cánh tay dơ lên để phản bác về ý kiến vừa rồi. Mọi ánh mắt đều đổ dồn về người đó, Tạ Tranh nhìn đối phương đang đứng lên rồi mỉm cười hỏi:

'Không biết cô gái trẻ đây đang có ý kiến gì về lời nhận xét của tôi?'

'Thứ nhất, thay vì lượt bỏ ý tưởng của trưởng khoa chỉ còn 1,2,3,5,7,8 thì tại sao không giữ lại đoạn giữa và gộp chúng lại là 1,2,3,4,6,7? Thứ hai nếu vấn đề mà giám đốc đã lượt bỏ cho là dư thừa thì tôi nghĩ rằng thay vì bỏ chúng thì chúng ta hãy thêm vào đó một yếu tố khác để làm chúng trở nên có giá trị hơn. Thứ ba, nếu chúng ta giữ nguyên ý tưởng của trưởng khoa và bổ sung thêm quá trình hình thành sản phẩm thì tiến độ thực thi sẽ tăng phần trăm năng suất...'

[BHTT] [Age Gap] CÔ ẤY YÊU TÔINơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ