Chương 38

633 24 0
                                    

Có vẻ như lịch trình của họ đã chậm trễ hơn vài tiếng vì đêm hôm qua mất ngủ thành ra sáng dậy cũng trễ hơn trong kế hoạch, không quá gấp rút để trở về nên họ vẫn tiêu sái dọn dẹp đồ đạc vào trong vali, vừa xếp đồ vừa đùa giỡn tạo ra một không khí vô cùng vui tươi như thể vợ chồng son vừa mới cưới đã kết thúc tuần trăng mật của mình vậy.

Vân Du đeo trên vai chiếc balo, hai tay kéo hai chiếc vali khác màu ở phía sau dõng dạc đi bên cạnh người phụ nữ của mình. Vân Du mặc một bộ đồ vô cùng tối giản với chiếc áo thun trơn màu trắng, quần thun màu be và đôi giày thể thao cùng màu áo, trên gương mặt còn có chiếc kính râm đen làm tăng vẻ ngầu vốn có của mình.
Vì sự quyền lực và kiêu hãnh đã ăn sâu vào trong máu nên Tạ Tranh chỉ mặc bộ đầm đỏ đơn giản thôi cũng toát lên một sự giàu có của chính mình. Chiếc kính râm đen là một phụ kiện không thể thiếu đối với nàng cho nên nó dường như là vật bất ly thân của người phụ nữ này, trên người chỉ vỏn vẹn đeo một chiếc túi xách màu đen. Cả hai tiêu sái bước vào trong sân bay, không quên mua vé và ngồi chờ đợi.

Sau khi ngồi yên vị trên máy bay, hai người họ nhìn nhau mỉm cười rồi tựa đầu vào nhau để tận hưởng sự hạnh phúc, hai bàn tay nắm chặt và vuốt ve chiếc nhẫn của đối phương, khoé miệng không khỏi cong lên vì sự sung sướng đang dâng trào. Họ như là một cặp đôi mới yêu hoặc mới cưới vì trên khuôn mặt ấy đang hiện lên hai chữ bình yên, lúc mới bắt đầu một mối quan hệ chỉ đón nhận những chuyện tươi vui cho nên không lo gì về vấn đề về sau có được như lúc ban đầu hay không.

Đến giờ ăn trưa, họ gọi vài món ăn đơn giản chủ yếu để lắp đầy chiếc bụng đói của mình sau đó cùng trò chuyện với nhau đến khi cả hai chìm vào trong giấc ngủ. Chuyện sẽ thật yên bình và chờ đến lúc hạ cánh để trở về nhà của mình nếu như trong chuyến bay của họ không xảy ra một sự cố. Trong lúc mọi người dùng bữa xong và đang ngủ trưa thì đột nhiên có một người phụ nữ khoảng tầm độ tuổi 50 hét lớn để lấy sự chú ý của mọi người kể cả tiếp viên. Gương mặt của bà ấy có chút chuyển sắc, tay thì ôm chặt ngực mình có vẻ đang khó thở, trên cánh tay dường như đang dần nổi những vết cục cục như mề đay. Không rõ được là hành khách của mình đang bị gì những người tiếp viên ở trên máy bay đều tập hợp lại để truy cứu nhưng bà ấy không nói được thành lời chỉ cố gắng nói gì đó.

'Tôi.. khó thở.. khó thở quá...'

Biết tình hình trở nên nguy cấp, một tiếp viên đã chạy đến buồng lái để nói vào trong loa mong muốn tìm một vị bác sĩ nào đó có mặt trên chuyến bay này. Tất cả những người có mặt trên máy bay đều biết tin tức nhưng lại không có ai là bác sĩ hay người nào đó tương tự, người tiếp viên khác thì thông báo với buồng trưởng để cố gắng liên lạc với bác sĩ trên mặt đất để mong tìm được cách giải quyết vì hành khách bây giờ đang chuyển hướng rất xấu. Những hành khách khác vì biết bản thân mình không thể giúp được gì ngoài cầu nguyện nên ai ở đất nước nào cũng đều cầu nguyện theo ngôn ngữ của riêng mình mong có phép màu sẽ xảy ra.

Tạ Tranh nhìn khung cảnh ở phía trước không khỏi run sợ, nàng nắm chặt bàn tay của người bên cạnh cố gắng cầu nguyện cho người phụ nữ ấy.
Vân Du nhìn bàn tay đang nắm chặt mình rồi nhìn gương mặt lo lắng của nàng, cô khẽ thở dài.

[BHTT] [Age Gap] CÔ ẤY YÊU TÔINơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ