Chương 50: Bị bắt cóc

425 33 5
                                    


"Cô vợ khế ước nhỏ bé yêu kiều’ nói xong, đá văng tổng tài bá đạo đang mang vẻ mặt phức tạp, chính mình đi tắm rửa.

Tiêu Chiến thở dài u buồn, đi qua gõ gõ cửa, có hơi đáng tiếc nhìn cửa phòng tắm đã không nhìn thấy bóng dáng người kia: “Honey, sao tôi lại cảm thấy mình tương đối giống cô vợ nhỏ vậy…… Yêu cầu cung cấp phục vụ xoa lưng không?”

Vương Nhất Bác nhẹ nhàng nói: “Cút.”

Lúc ngủ Tiêu Chiến sợ dọa Vương Nhất Bác chạy mất, vì cho thấy chính mình thật sự không có bất kỳ ý tưởng không an phận nào, dựa vào mép giường, cũng không nói mấy câu trêu ghẹo, yên lặng niệm thanh tâm chú ở trong lòng.

Cái giường này rất lớn, Vương Nhất Bác duỗi tay cũng với không tới Tiêu Chiến, bực mình nhìn chằm chằm trần nhà đen như mực nửa ngày, bên tai là tiếng hít thở nhẹ nhàng chậm chạp của hắn, khép mắt lại nhưng dù thế nào đều không ngủ được, dứt khoát dịch đến bên người hắn.

Tiêu Chiến còn tưởng rằng Vương Nhất Bác ngủ rồi, theo thói quen mà duỗi tay ôm lấy người kia, bóp mông cậu một cái, nhận thấy cảm giác không tồi, lại nhéo nhéo, lẩm bẩm: “Chờ về sau có được em thì dễ chịu rồi.”

Vương Nhất Bác ngẩng đầu nhìn hắn, lạnh lùng nói: “Hửm?”

Tiêu Chiến: “……”

Vương Nhất Bác: “Có tôi thì dễ chịu?”

“Anh sai rồi.” Tiêu Chiến vô cùng không có cốt khí mà lập tức nhận sai, nâng mặt Vương Nhất Bác hôn vài cái, một bên hôn một bên sờ đầu vuốt tóc: “Ngoan, đã khuya, ngủ đi, không phải ngày mai em có hẹn với Trần Mân à?”

Vương Nhất Bác hừ một tiếng, tìm một tư thế thoải mái trong ngực hắn, lúc này mới yên tâm nhắm mắt ngủ.

Trần Mân có phối hợp với Vương Nhất Bác hay không mới là quan trọng nhất, tuy rằng cảm giác tỉnh lại trong ngực Tiêu Chiến không tồi, cậu vẫn đá tên tổng tài bá đạo được một tấc lại muốn tiến một thước ôm mình không buông này: “Dậy, công ty sắp phá sản rồi.”

Tiêu Chiến tỉnh còn sớm hơn so với cậu, chỉ là luyến tiếc buông tay, nghe vậy liền vui vẻ: “Yên tâm, không phá sản được, anh còn muốn nuôi em cơ mà. Chuẩn bị tốt để nhận thẻ lương của anh chưa?”

Vương Nhất Bác đẩy hắn ra rồi xuống giường, lười phản ứng.

Ăn xong bữa sáng, hai người nói lời tạm biệt với mẹ Tiêu, cùng nhau ngồi vào xe, rời đi. Vương Nhất Bác nhìn nhìn thời gian, cũng không ngẩng đầu lên nói: “Phòng khám của Trần Mân không cùng đường với công ty anh, đến phía trước thì thả tôi xuống đi.”

“Không có việc gì, kịp.” Tiêu Chiến soát lại một chút lịch trình hôm nay, xác định không có chuyện gì quan trọng, muốn nếm thử một lần cảm giác đưa vợ ra ngoài, kiên trì muốn chở Vương Nhất Bác.

Nội tâm Vương Nhất Bác cố chấp, tính cách Tiêu Chiến bướng bỉnh, hai người mắt to trừng mắt nhỏ, trước đây nếu Vương Nhất Bác thật sự không hài lòng, nói không chừng sẽ kéo cửa xe trực tiếp nhảy xuống, nhưng mà hiện tại……

(Chuyển Ver) TÌNH ĐỊCH HOÁ TÌNH YÊUNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ