"..." Chí Mẫn vừa mới chuẩn bị sẵn nước mắt đã bị nghẹn trở về, cậu chớp mắt vài cái, tự hỏi tình huống gì đây?
Nhà của Tô Thụy Oánh có chút giao tình với Kim gia, lúc cô mười mấy tuổi đã thích Tại Hưởng, thế nhưng cho tới bây giờ Tại Hưởng vẫn chưa từng để mắt tới cô. Lần này mẹ Kim đến tìm, nói là Tại Hưởng mất trí nhớ, kêu cô giả thành vợ chưa cưới của anh, cô liền đáp ứng mà không thèm nghĩ ngợi gì cả. Chỉ cần Tại Hưởng tin chắc cô chính là tình yêu đích thực của anh, cô liền có thể gả vào Kim gia rồi! Kế hoạch rất hoàn mỹ, nhưng mà, làm sao cũng không ngờ tới...
"Không phải anh bị mất trí nhớ sao?" Tô Thụy Oánh nhịn không được gào lên, nếu như Tại Hưởng không mất trí nhớ, vậy chuyện cô vừa mới làm ban nãy, không phải là không khác gì một thằng hề hay sao?
"Mẹ nó chứ đầu óc có vấn đề!" Tại Hưởng lạnh nhạt nhìn về phía người mẹ đang mang theo vẻ mặt kinh ngạc, lúc anh tỉnh lại nữ nhân này đã khóc đến đỏ bừng mắt, nói bà là mẹ anh, bảo anh đừng lo lắng. Không ngờ kết quả lại là như vậy, chuyện này khiến cho anh cảm thấy vô cùng tức giận, có cảm giác cứ như đang bị người khác đùa giỡn, "Ông vẫn còn nhớ rõ Chí Mẫn đó!"
Cái gì cũng quên, nhưng anh còn nhớ Chí Mẫn, đây là thứ duy nhất anh nhớ, may mà anh đã nhớ rõ.
Cậu hai của Kim gia là Hỗn Thế Ma Vương nổi tiếng trong đám thiếu gia, chỉ cần nổi giận lên, mặc kệ mấy người là nam hay nữ, anh cũng sẽ không chừa cho họ chút mặt mũi nào.
Sau khi mắng một trận thô tục xong, mặt mày của Tô Thụy Oánh biến thành lúc đỏ lúc trắng, mẹ Kim cũng trợn tròn mắt. Thằng nhóc này nhớ cái gì không nhớ, mẹ nó còn không nhớ rõ, vậy mà lại nhớ được Phác Chí Mẫn!
"Tại Hưởng, con bình tĩnh lại đã, nghe mẹ nói..." Mẹ Kim đứng dậy, định vươn tay ra kéo lấy con trai.
Tại Hưởng tránh khỏi cái tay đang đưa tới của bà, lùi về phía sau vài bước, không thể ngây người ở chỗ này được, mấy người này đều đang nói dối, anh phải nhanh chóng tìm ra Chí Mẫn mới được. Đút tay vào trong túi quần, ngắm nhìn chung quanh, vội suy nghĩ xem làm sao rời đi. Bỗng nhiên lại thấy được một thân ảnh mảnh khảnh ở ngoài hàng rào sắt màu đen.
"Chí Mẫn!" Đột nhiên ánh mắt của Tại Hưởng sáng lên, chạy nhanh về phía cậu.
Chí Mẫn nhìn Tại Hưởng chạy tới. Miệng nhếch lên thật cao, đôi mắt sáng rực lấp lánh, hôm nay mái tóc nâu mềm mại không được tạo hình, nhấp nhô theo từng bước chân dưới ánh mặt trời. Trong chớp mắt đó, Chí Mẫn có cảm giác cứ như mình thấy được một con chó với hai cái lỗ tai mềm mềm cỡ bự đang chạy qua đây.
Nhìn một màn này, cậu nhịn không được cười lên, bất chấp đến vấn đề lễ phép, trực tiếp đẩy cánh cổng không có khóa của Kim gia ra, nghênh đón chú chó bự đang nhào về phía cậu.
"Ngăn nó lại!" Mẹ Kim sợ hết hồn, lạnh lùng quát lớn với vệ sĩ đang đứng quanh cửa lớn. Con trai còn đang mất trí nhớ, quyết không thể chạy loạn ra ngoài, càng không thể để cho nó đi chung với cái con hồ ly tinh đực kia được!
Vệ sĩ đưa tay ra cản Tại Hưởng, lại bị anh đánh một đấm vào mặt: "Cút ngay!"
Chí Mẫn không ngờ tới mẹ Kim sẽ kêu vệ sĩ ra tay với con trai của mình, nhất thời nổi trận lôi đình, người này vừa mới tỉnh lại, nói không chừng đầu vẫn còn đang chấn động đó. Hai ba bước đã xông lên trên, đẩy một tên vệ sĩ đang cố gắng tiến tới cản đường, đưa tay kéo Tại Hưởng ra sau lưng che chở.
BẠN ĐANG ĐỌC
[vmin] mất trí nhớ đừng quậy
Fanfictionanh quên mất cả thế giới chỉ nhớ mỗi mình em. start: 03/07/22. end: 25/01/23.