47. Ngày thứ chín. (7)

7K 560 262
                                    

Chất lỏng lạnh ngắt ồ ạt bao lấy Dunk, cơ thể cậu chìm dần xuống đáy, lồng ngực căng tức khó thở, Dunk cố mở mắt xuyên qua lớp nước tìm người, nhưng đón lấy Dunk, chỉ có bầu trời trong xanh đung đưa theo mặt hồ lăn tăn.

Giây phút Dunk bị quăng xuống hồ bơi, Phuwin tưởng chừng tim mình ngừng đập, mọi cơn đau trên cơ thể dường như biến mất, chỉ còn tồn đọng bóng hình Dunk rơi vào hồ bóp nghẹn tim em.

Phuwin gào thét xé lòng gọi tên cậu: "Dunk!!!"

Tiếng nước vang vọng, bọt nước văng cao, Phuwin giãy đầu mình thoát khỏi tay tên vest đen, hắn ta dường như cũng không muốn giữ Phuwin lại, nắm tay buông lỏng cho Phuwin giãy ra.

Vừa được thoát khỏi, Phuwin chạy thật nhanh qua bờ đối điện, mặc kệ vết rách ở dưới ống quần nứt ra, máu nhỏ giọt xuống nền theo từng bước chân em.

Bờ bên kia có phao cứu hộ, Phuwin thở hồng hộc, nắm vào phao xoay người thảy về phía hồ.

Bỗng dưng, phao bị lực mạnh giữ lại, Phuwin hốt hoảng ngoảnh đầu về sau, là tên vest đen vừa quăng Dunk xuống hồ.

Tên vest đen thứ nhất bị Dunk đập điện thoại vào mắt, mí mắt rách ra chảy vệt máu đỏ, tên này lạnh lùng quẹt đi, tức giận kéo tay Phuwin lại, siết chặt cổ tay, không cho em ném phao xuống hồ, lên giọng quát mắng: "Mày nghĩ mày đang làm cái gì?"

Phuwin ra sức giãy dụa: "Buông ra."

Phuwin giãy mãi không thoát được khỏi tay tên vest đen, một tay Phuwin bị tên này nắm chặt, một tay giằng co phao.

Phuwin nóng lòng lo cho Dunk, kéo dài thời gian thế này không được, đầu óc em xoay chuyển, hai tay em không còn trống, em không chần chờ, lập tức nhắm mắt há miệng, cắn vào cái tay đang giành lấy phao của em.

Tên vest đen thứ nhất bị cắn đau, đôi mắt hằn lên như muốn nuốt sống Phuwin: "Nhả ra."

Hai hàm răng Phuwin càng nghiến chặt cho đến khi cảm giác trong miệng mằn mặn.

Tên nọ bị Phuwin cắn bật máu.

Tên vest đen nhíu mày, tay giữ phao bị cắn chảy máu vẫn không buông, tên đó buông tay giữ Phuwin, giơ lên cao muốn nắm lấy tóc Phuwin giật ngược ra sau: "Không nhả thì đừng trách."

Phuwin được buông cổ tay theo đúng kế hoạch, em đột ngột buông luôn tay nắm phao.

Tên vest đen đang dùng lực mạnh giật phao không ngờ Phuwin lại thả tay, lực kéo bị hụt hẫng, chới với ngã về sau.

Phuwin chớp lấy thời cơ, đẩy tên vest đen thêm một phát, tên nọ không kịp trở tay, theo đà bị đẩy rơi tỏm xuống hồ bơi.

Phuwin mặc kệ tên nọ, em quay về lấy phao cứu hộ khác ném vào nơi mặt nước đang nổi từng đợt bọt khí mỏng manh.

Phải làm sao bây giờ, chân em không xuống nước được.

Phuwin đứng trên bờ thấp thỏm, hai tay em bấu chặt vào nhau, mặt tái mét dõi theo bọt khí, lo lắng không nguôi.

Nhưng mà, thời gian càng kéo dài, Dunk càng nguy hiểm, em không thể đắn đo mãi được, thời gian không cho phép.

[JoongDunk - PondPhuwin] Người ta có thương meow đâu.Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ