Chương 6

575 70 6
                                    

– Tôi…. a~ em là con trai! – Không lúc nào nó thôi nhắc cho hắn nhớ điều đó.

Hắn bật cười thành tiếng: – Tao đâu có coi mày là con gái! Lại đây mau!

Mặt mày nó méo mó đến quái dị, lết từng bước lại gần, muốn sống thì đừng có cãi lời hắn. Nó ba bước tiến thì đã hai bước lùi, cuối cùng hắn phải với người lôi nó vào vòng tay. Nó co rúm người, trợn mắt mà nhìn.

– Hầu hạ tao, tao sẽ cho mày cuộc sống sung túc, biết không? – Hắn nhướng mày đề nghị. Hắn thích nó, càng lúc thích càng nhiều, nhiều đến mức hắn tưởng mình sắp điên cuồng vì nó. Nó khơi dậy trong hắn những thăng hoa ái ân tột đỉnh đã đánh mất từ lâu, mang lại những cảm xúc lạ lẫm mà hắn chưa từng được thử, lặng thầm chống đối dưới cái vỏ bọc ngoan ngoãn nghe lời… Chính những điều đó khiến hắn ngỡ ngàng và thèm khát nó cùng cực để rồi bắt ép bản thân phải chiếm hữu cho bằng được. Hắn sẵn sàng dùng bất cứ cách gì, kể cả uy quyền man rợ lẫn tiền tài xa hoa để mua chuộc sự phục tùng từ một “chiến lợi phẩm biết đi”.

Nó cứng đơ người mà dòm hắn lom lom. Thế nào là cuộc sống sung túc thì nó không biết, chỉ biết nếu hầu hạ hắn thì thể nào thân xác nó cũng thê thảm. Chắc chắn điều kiện của hắn hoàn toàn bị nó chối bỏ. Nhưng làm sao nó dám phản kháng đây? Nội nghĩ đến việc hắn giơ cao thanh kiếm là tim nó đã muốn ngừng đập. Sau khoảnh khắc đấu tranh tư tưởng dữ dội, nó gật đầu… rồi lắc đầu… rồi nhắm mắt gật đầu, và cuối cùng, là những cái lắc đầu yếu ớt.

Hắn nhếch mép, dùng bàn tay lạnh buốt nắm chặt quai hàm nó, để nó yên vị sát cạnh mặt hắn. Giọng hắn gậm gừ, nửa đe dọa, nửa bỡn cợt.

– Quyết định cho dứt khoát nào, CẬU BÉ…

Mắt nó mở tròn kinh hãi in rõ nụ cười tàn độc của hắn, nhịp tim đập mạnh lấn át luôn cả tiếng sóng biển ngoài kia. Nó gật đầu lia lịa với cái đầu trống rỗng. Thân xác nó ở đây, nhưng hồn đã bị hắn đuổi đi chốn địa ngục rồi.

Hắn bật cười hài lòng với sự đồng ý trong hoảng loạn của nó. Hắn quan tâm làm gì đến tinh thần đàn ông trong nó bị tổn thương? Nó chỉ là một chiến lợi phẩm mà hắn cướp được từ một phi vụ dã man như bao phi vụ khác. Hắn để tâm chăm sóc đến nó là nó còn phải mừng.

Không thể kìm chế thêm giây phút nào nữa, hắn ấn người nó xuống giường, bắt đầu mơn trớn với một nụ hôn.

[Cắt H]

Nó nằm yên cho đến khi nghe cửa phòng tắm đóng lại, nghe tiếng nước róc rách. Khi chắc chắn hắn sẽ không còn nghe được bất cứ âm thanh nào bên ngoài, nó cắn răng chịu đau cố lết cố bò ra cửa. Tất cả đã quá đủ rồi! Nó không thể ở lại nơi địa ngục trần gian này thêm một giây, một phút nào nữa. Dù thân xác có bị nhấn chìm xuống biển hay chôn vùi trong miệng cá, nó cũng cam lòng hơn là sống trong tủi nhục chẳng phân định được mình có còn là con người hay không.

– Hức…

Nước mắt nó rơi từng giọt thê lương xuống nền gạch. Nó không khóc, cái đau từ thể xác cứ làm nước mắt trào ra. Nó lết từng chút, từng chút một. Vết thương bị động, máu trào ra đỏ hết vành băng trắng. Hai chân nó bị hắn giẫm đạp quá lâu, chắc trật khớp rồi, nó chỉ còn đôi tay để gắng gượng. Một chút nữa thôi, cánh cửa đang ở trước mắt rồi kìa.

[KimChay/JeffBarcode] PiratesNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ