Tàu cập vào hòn đảo quen thuộc dưới bóng chiều tà đỏ rực, mọi người lục đục khuân dọn những gì cướp được vào doanh trại, ba mỹ nữ cũng theo đó bị dẫn vào đảo. Nó trầm ngâm nhìn theo dáng cô gái nhỏ người nhất, không biết rồi số phận của nàng sẽ đi về đâu? Bị bán qua biên giới và làm vật mua vui cho bọn đàn ông ở một đất nước khác? Nó thấy bất nhẫn quá, niềm thương cảm dâng lên, ánh mắt không thể dứt khỏi bờ vai yếu ớt của cô gái được.
Trên boong nó nhìn theo cô gái thì từ dưới khoang hắn lại âm thầm nhìn nó. Hắn không giận, cũng chẳng oán trách. Khó mà bắt nó không xiêu lòng trước vẻ đẹp thiên thần đó. Hắn nhếch mép cười buồn cho chính mình rồi cũng lặng lẽ bước xuống thuyền, bỏ mặc nó muốn lang thang đi đâu thì đi.
Con thuyền nhẹ tênh càng lúc càng vắng, mỗi người một việc nên chẳng ai quan tâm đến mọi thứ xung quanh. Nó lủi thủi bước vào đảo một mình, đi theo nhóm đông người nhất. Do tự ý trở về đảo, hắn cũng chẳng có ý đón chào, nên nó ái ngại lẫn tự ái, không dám đối diện với hắn.
Bọn cướp chia làm ba, nhóm sắp xếp đồ cướp được, nhóm chăm sóc người bị thương, và nhóm an táng những anh em bị giết. Nó nằm trong nhóm thứ ba, và vô tình xui khiến thế nào, hắn cũng đi theo nhóm này. Hắn muốn nói lời chia tay cuối cùng với những anh em không may.
– Thằng Chay cũng bị thương, sao không theo Pete? – Một tên cướp quan tâm hỏi. Nó cười nhẹ không đáp. Chính vì biết Pete dẫn đầu nhóm đó nên nó mới không theo. Pete ba lần bốn lượt cứu giúp, vừa rồi còn ra vẻ ủng hộ sự quay lại này, ấy mà suốt thời gian qua nó lại ghét cậu. Nghĩ tới đó khiến nó ngại khi ở bên cạnh cậu.
Nhóm người đi thẳng lên núi, xen qua rừng cây để đến bãi đất trống lưng chừng trông ra biển. Họ sẽ chôn xác những người anh em ở đây. Vì nó bị thương, bọn cướp chẳng cho phụ cái gì cả, ai cũng xua tay bắt nó vào doanh trại. Hắn nhìn thấy lại coi như không nhìn thấy, vẫn lạnh lùng làm việc của mình. Nó đành thất thểu ngồi một ngóc, trời tối dần để đôi mắt tròn long lanh sáng rực, buồn hiu trông về phía hắn. Tiếng sóng biển dạt dào vươn hương muối nặng trịch, càng lúc nó càng thấy cô đơn, như một kẻ thừa thải.
Khi mọi việc đã xong, mọi người rút về doanh trại. Hắn đi trước, vẫn dáng oai hùng dũng mãnh, từng bước hiên ngang, có khác chăng là thái độ hững hờ kia xem nó như chưa hề tồn tại.
Nó mím chặt môi, nghe cõi lòng đau quá, tự hỏi mình cố trở về đây để làm gì? Người ta đã vứt bỏ, cho một đống tiền để nó yên cái phận, vậy mà nó còn mặt dày bám theo. Môi nó bắt đầu mếu máo, đôi vai nhỏ run run, rấm rứt ngăn dòng nước mắt hờn tủi.
– Vào chuẩn bị ăn cơm Porchay ơi! – Tên cướp đi cuối cùng hô lớn rủ rê, trời tối nó không biết là ai nhưng cũng chẳng buồn quan tâm.
Chỉ còn lại một mình với mấy chục ngôi mộ, dần dần nó thấy ớn lạnh. Thêm cái gió hiu hiu âm u của biển càng rùng mình hơn. Nó đứng bật dậy, lùi vài bước ra khỏi ngôi mộ gần nhất. Tim đập mạnh từng hồi với những âm thanh lạ từ rừng vọng ra. Quá sợ, nó hớt hải cấm đầu chạy theo nhóm người vừa đi khỏi. Thà mặt dày bám lấy hắn còn hơn ở đây làm bạn với vong hồn.