chap 4: làm hòa

917 109 9
                                    

-“Thằng Seungmin hôm nay đáng sợ thế nhỉ, tao không nghĩ nó lại dám như thế luôn ấy. Này Jeongin, mày đi giải quyết mớ rắc rối mà mày gây ra đi.”_ Hyunjin vừa nói vừa hất hàm về phía Seungmin. Jeongin cúi đầu cảm ơn ba người họ rồi chạy vội theo Seungmin.

Cậu cứ đi bên cạnh Seungmin, không biết nên mở lời giải thích như nào, còn Seungmin thì tất nhiên là không nói không rằng, mặt còn không cảm xúc nữa ấy chứ. Thật là khiến người ta khó đoán nổi mà.

Jeongin bám Seungmin về đến tận cửa nhà. Thấy Jeongin cứ đứng đấy không chịu đi, Seungmin lúc này mới lên tiếng:

-“Đi về đi, có gì mai rồi nói”

-“Anh không định bôi thuốc cho em như mọi lần nữa à”_cậu vừa nói vừa vội lấy tay giữ cổng lại. Chết tiệt lại nói cái gì vớ vẩn quá vậy.

Seungmin nhìn Jeongin 1 lúc, cuối cùng thả tay ra rồi quay lưng đi vào nhà. Jeongin thấy Seungmin đồng ý liền vội vàng chạy theo, nhanh không anh ấy đổi ý mất bây giờ.

Jeongin ngồi ngoan ngoãn ở giường của Seungmin chờ Seungmin tắm xong. Seungmin bước ra, thấy tên đó ban nãy còn hùng hổ đánh nhau mà bây giờ lại ngồi ngoan như cún con thế này tự dưng cậu có chút buồn cười. Cậu mở tủ quần áo ra, tìm cho Jeongin 1 bộ đồ để mặc. Cậu đáp nó cho Jeongin, rồi nói:

-“Cầm lấy, ngồi im đấy để đi lấy thuốc.”

  *Trời ơi anh ấy nói không có chủ ngữ gì luôn, chắc giận mình rồi*_Jeongin nghĩ thầm.

Đợi Seungmin đi khỏi phòng, cậu cầm chiếc áo lên ngửi, oa thơm mùi của anh Seungmin nè. Khoan sao cậu cứ cảm giác như mình là 1 tên biến thái ấy nhỉ. Cậu lại ngồi im chờ Seungmin vào.

Seungmin cầm hộp đồ sơ cứu, ngồi xuống cạnh Jeongin, nhẹ nhàng bôi thuốc cho em ấy. Jeongin cứ mải mê ngắm nhìn Seungmin. Huhu anh ấy đúng là thiên thần mà, thiên thần bé nhỏ trong lòng Jeongin.

-“Nhìn ít thôi không thủng mặt tôi đấy cậu Jeongin à.”

-“Ơ sao anh lại nói như thế, tại em thấy anh đẹp thì em mới nhìn thôi”

-“Bớt nói nhảm đi, bộ không có gì để nói về chuyện vừa rồi à?”

Rồi xong, tới rồi.

-“Thì...anh nghe em giải thích đã tại chuyện nó cũng dài lắm. Hồi em chuẩn bị lên cấp 3 ấy, lúc đó định sang nhà anh chơi thì em gặp thằng ranh đó đứng ở cổng nhà anh. Nó đứng tìm anh đó. Thấy em đến gần thì nó bỏ chạy nên em đuổi theo túm nó lại để hỏi cho ra chuyện. Thế nên từ đó em chặn nó cảnh cáo nhưng nó vẫn không chừa. Tự nhiên hôm nay nó lôi theo cả lũ đến, gần 10 thằng như thế thì em đánh lại kiểu gì được. Nhưng cuối cùng chúng nó vẫn bị em đánh cho 1 trận thôi. Hôm nay chắc là chúng nó cạch hẳn rồi đó. Nhưng em cũng đâu có ý đánh cho chúng nó tàn tật hay gì đâu, em chỉ định cảnh cáo thôi. Em thề đó, anh phải tin em.”_Jeongin nói 1 tràng liên hồi, còn Seungmin thì vẫn ngồi im nghe và xử lí vết thương cho cậu.

-“Được rồi, coi như lần này anh bỏ qua cho vì có cả 3 người kia đi cùng nữa chứ nếu chỉ có 1 mình anh đi tìm thì chắc hôm nay 2 đứa ngỏm luôn ở đấy rồi. Cầm quần áo đi tắm đi rồi ra đây anh dán băng cá nhân lại cho. Cần anh gọi điện cho ông anh cả xin hộ em hôm nay ở nhà anh không? Vác cái mặt kia về thế nào ổng cũng đấm cho thêm vài phát nữa đấy.”

[yang jeongin × kim seungmin] REDAMANCYNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ