Ngục tù.

342 33 1
                                    

" Sư phụ, người giữ sức khỏe. Bảo bọn họ không cần lo ta, ta sống rất tốt." Họa Ly Huyền thanh âm quyến luyến, ánh mắt ôn nhu nhìn nàng, sắc trời còn chưa tỏ, đêm đen vẫn lạnh lẽo bao trùm, tuyết rơi không dày, hai thân ảnh dưới tuyết trở nên mơ hồ.

Lý Phục Kính cảm thán thời gian trôi thật nhanh, đã canh 4 , nàng phải cùng y chia lìa, lần này ly biệt không biết năm nào tháng nào mới có thể lại tương phùng, nàng vội vã đem y nam tử đã cao hơn nàng cả cái đầu ôm lấy, cánh tay xiết chặt như muốn cùng y dung nhập.

" Sư phụ...." Họa Ly Huyền khẽ nói, lực đạo vừa nới lỏng người trong lòng lực xiết càng thêm chặt. Bất giác tứ phía xuất hiện lửa sáng, một đội binh lính tinh nhuệ Si trăn bao vây, từ trong tướng sĩ, một thân ảnh cao ngạo chậm rãi vỗ tay tiến ra, ánh mắt nàng lạnh căm.

" Hảo kịch hay." Nàng thanh âm lạnh lẽo nói, Họa Ly huyền vội buông ra Phục Kính, kinh ngạc nhìn Si Quý. Vội vã đem sư phụ thủ hộ sau lưng.

" A Quý, để nàng rời đi. Ta ở lại." Họa Ly Huyền nói, thanh âm cứng rắn, chỉ thấy Si quý cười lớn, trong ánh mắt đọng lại lệ quang.

" A Ly, là ta đối ngươi có chỗ nào không tốt? Tại sao ngươi luôn tìm mọi cách chạy trốn cô vương?" Si Quý tâm vô cùng đau, nàng chất vấn thanh âm đầy rẫy bất lực bi ai.

" A Quý ta không có , ta không có ý nghĩ chạy trốn." Họa ly Huyền nói, nàng ắt hẳn là hiểu lầm y .

" ha ha, Lý tướng quân, ngươi tới đất của cô vương, cô vương làm sao có thể không tiếp đãi đàng hoàng cho được." Thanh âm băng lãnh, ánh mắt sắc lạnh, chỉ thấy đội binh dần áp sát , Họa Ly huyền hoảng đến tay chân điểm loạn, hiện tại bọn họ tay không tấc sắt, muốn phản kháng đều không có khả năng.

" A Ly, không cần lo lắng ta." Lý Phục Kính đứng gần y , tay cũng kéo vai y lùi lại phía sau, nàng sẽ bảo hộ y, lần này là sống hay chết vậy còn phải xem mệnh trời.

Chỉ thấy Si quý nhìn từng động tác của nàng, sắc mặt càng khó coi ." Người đâu, đưa quý quân trở về. Cô Vương sẽ tiếp đón lý tướng quân thật tốt."

" A Quý, đừng làm hại nàng. Coi như ta cầu xin nàng, A Quý." Họa Ly huyền không an âm, bị người tùy tiện khống chế đưa đi. Si quý ánh mắt càng trầm xuống, lo lắng nữ nhân này như vậy sao? Nếu là người y yêu, ta sẽ khiến nàng ta sống không bằng chết.

Thời gian trôi qua ba ngày, Họa Ly Huyền bị giam lỏng trong lều trại, luôn được vệ binh canh gác nghiêm ngặt, một chút tin tức về sư phụ y cũng không có, Si Quý cũng không tới chất vấn y. Trong lòng vẫn luôn lửa đốt, cuối cùng không chịu được nhân cơ hội nửa đêm, y nhanh chóng đem hai hộ vệ đánh ngất vội vã hướng điện của si quý tới.

Nhưng chạy tới trước cửa lều, y chết lặng, từ trong là tiếng cười đùa của nàng, còn có thanh âm hợp xướng của nam nhân phá ra, tiếng rên rỉ khiến người đỏ mặt. Từ trong lều trướng phát ra thanh âm quen thuộc.

" A , Vương thượng y vũ, ân...thoải mái....Vương thượng, ta so với hắn hảo hay không hảo a?" Thanh âm nam tử nhiễm sắc dục vang ra.

" Tất nhiên Si Kiêu của bổn vương là tuyệt phẩm, hắn chỉ là giẻ lau cô vương chơi chán liền vứt bỏ thôi. Làm sao có thể so với A Kiêu được."

Họa Ly Huyền đồng tử mở to, mâu quang trống rỗng, mỗi lần mỗi lần y mở lòng đều bị tạt một gáo nước lạnh như vậy, cả đời này, cả đời trước rốt cuộc đến cuối y vẫn luôn đặt sai tâm. Từ trong một nam nhân hầu cận đi ra, thấy y liền kinh ngạc vội khom lưng hành lễ.

" Ta muốn gặp vương thượng, phiền ngươi ...báo với nàng." Họa Ly huyền cắn răng nói.

" Quý quân vẫn lên trở về , vương thượng có lệnh không muốn gặp ngài."

" Không gặp được nàng, ta sẽ không trở về." Họa Ly Huyền kiên quyết nói, hầu nam có chút thương cảm, hắn khẽ thở dài, khom lưng tiến vào trong bẩm báo, một lúc từ trong liền đi ra, chỉ thấy hắn ảm đạm lắc đầu liền rời đi.

Họa Ly huyền cũng không rời đi, giữa trời tuyết một thân trung y mỏng, cái rét thâm nhập thấu xương tủy, y vẫn kiên trì đứng trước của trại, mặc bên trong là ái cảnh , tiếng rên rỉ từ trong truyền ra, tâm y dần vỡ vụn, vô thức nước mắt cũng rơi xuống.

Thời gian trôi qua bao lâu, trên người y đã phru một tầng tuyết, tay chân đều rét cóng, mi mục tuyết đã phủ lên , trong lều lớn, nam tử y hờ hững khoác áo lông thú tiến ra.

" Thì ra ngươi là Họa Ly Huyền, người mê hoặc được vương thượng một thời gian , nhan sắc quả thật đẹp mắt." Nam nhân kiêu ngạo, mang theo đâm chọc nói.

Họa Ly huyền cũng không hướng hắn phản ứng. Nhưng hắn nhìn y đầy ý vị toan tính." Vương thượng sẽ không gặp người, cũng sẽ không thả nàng ta. Bất quá, nếu ngươi cầu xin ta...ta có thể giú ngươi."

Họa Ly huyền mày khẽ động, hướng hắn ta nhìn " Thật sao?"

" Người họa quốc các ngươi đều không có thành ý như vậy sao?" Nam tử kêu Si Kiêu kia thanh âm có chút khinh miệt nói.

" Chỉ cần ngươi giúp ta, bất cứ yêu cầu gì ta cũng có thể đáp ứng ngươi."Họa Ly huyền kích động nói.

Nam nhân kia mày sắc bén, trong vạt áo lấy ra lọ thuốc bàn tay thon dài mân mê." Nếu ngươi chịu uống..."Lời hắn chưa kịp nói hết, họa ly Huyền vội vã cướp lấy , mở ra nắp thuần thục đem dược nuốt suống.

" Ngươi vội vã như vậy? Không hỏi nó là gì sao?" Nam nhân kia nổi lên hứng thú nói.

" Kể cả có là độc dược, ta sẽ uống. Nói, nàng đang ở đâu?" Họa Ly Huyền kích động nói.

" ha ha, hảo thú vị, nàng ta hẳn chịu không ít khổ, đủ mọi loại cực hình, đêm qua cũng liền trên đài chịu tuyết giá một đêm, e rằng sợ đã không trụ nổi rồi." Nam nhân nói.

Họa Ly huyền vội vã muốn rời đi, thanh âm nam tử kia lại vang lên." Thấy ngươi có thành ý như vậy, ta nói cho ngươi biết Vương thượng gần đây rất bận, ta có thể giúp ngươi cùng nàng ta rời đi ."

Họa Ly huyền bước chân khẽ dừng, nhưng cũng không quay đầu nhìn lại, trên khóe miệng y đã xuất hiện mệt máu tươi chảy xuống, thật sự là một bình độc dược.

" Ta đã chuẩn bị xe ở cổng thành, còn ngươi có thể ra tới đó không là vấn đề của ngươi . Hơn nữa loại độc ngươi uống không giết chết ngươi ngay tức khắc, ngươi vẫn ocnf một ít thời gian nữa tận hưởng. " Nam nhân kia nói xong, cũng liền rời đi. Họa ly Huyền tầm mắt có chút mờ, có lẽ là tác dụng của độc dược đi. Bước chân khập khiễng lảo đảo vội vã hướng đài hình sử trảm chạy tới.






[NBN][Hoàn][Nữ Tôn] Quân Tâm.Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ