13

200 19 3
                                    

"Anh Alexandra?"

Joseph nghe tên mình, quay lại. Là em, quả nhiên theo lời của Rhino, em đã đến phòng của anh sau khi nói chuyện với vị chủ nhân.

Anh đau đấy, vì sở dĩ anh đã quen tiếng gọi 'darling' của em rồi.

Cách gọi này, có chút xa lạ nhỉ...

"Felix, có chuyện gì không?"

"Thiết nghĩ ta nên để họ có không gian riêng, cho họ tâm sự giãi bày với nhau, cũng không hẳn là ý kiến tệ." Sky nói thầm với Peter và Bob.

Cả ba cùng gật đầu rồi đứng dậy ra khỏi phòng, không quên chào hỏi hai người họ.

"Tôi về phòng trước nhé, đi chợp mắt xíu chứ mấy nay chẳng ngủ được gì. Good night, Alexandra, Ermintrude." Sky nói.

"Còn bọn em đi xem liege có cần làm gì không để hỗ trợ, tạm biệt hai anh nhé." Bob tiếp lời.

Cho đến khi họ đi hết, em vẫn cứ đứng ở cửa, không biết do thứ gì ngăn chặn khiến em không dám bước vào phòng. Là ngại sao? Phải rồi, người ta bảo người ta là người yêu em mà, em lại chẳng biết, cũng chẳng nhớ, ngại là điều đương nhiên.

Tuy đã là ma cà rồng, nhưng bản chất nhạy cảm, sợ người khác buồn của em vẫn còn đó. Dồn hết dũng khí em mới dám đi vào bằng những bước chân nhỏ và chậm rãi.

Em ngồi xuống trước mặt anh, không nhìn thẳng vào mắt đối phương, chỉ dám cất giọng bằng tông trầm và nhẹ.

"Tuy rằng em không nhớ em từng là người yêu của anh, nhưng em cảm nhận được nếu em cứ tránh né anh mãi thì anh sẽ rất buồn, nên..."

Joseph nhìn em, miệng tuy cười, nhưng ánh mắt lại đượm buồn.

"Tính em không khác gì đời trước nhỉ?"

Em vẫn am hiểu tâm lý người khác như ngày nào.

Nhưng tuy vậy, anh vẫn cảm thấy em đang giữ khoảng cách với anh.

"Dạ?" Felix bây giờ mới ngẩng mặt lên mà nhìn anh.

"Em từng là luật sư, và cũng là bác sĩ tâm lý. Không bác sĩ nào trong vùng này giỏi hơn em cả, vì em nắm được, hiểu rõ được tâm trạng và cảm nhận của người khác như chính của bản thân mình."

"À, ra là thế." Em gật gù, rồi con ngươi lại đảo về phía dưới, đầu cũng tự dưng mà dần dần cúi xuống.

"Em xin lỗi." Âm thanh phát ra từ miệng em có chút nhỏ, xen lẫn sự dằn vặt.

Đồ ngốc, đừng có trách bản thân mình như thế chứ.

Vì đấy không phải là điều mà em muốn nó xảy ra.

Joseph nhìn em, thật đau lòng. Cổ họng anh nghẹn ứ, khóe mắt cay cay, nhưng những giọt lệ lại chẳng thể tràn ra ngoài. Anh biết anh không thể khóc trước mặt em, anh không muốn em thấy dáng vẻ yếu đuối của anh chút nào cả, kể cả khi em chẳng thể nhớ rằng anh là ai.

Anh chạm lấy gò má em, khiến em phải nhìn thẳng vào mắt anh dù em không dám. Em đang khóc, mắt ngấn nước thế kia mà.

Anh gạt đi những giọt nước mắt buồn đau ấy, vuốt ve những hạt bụi tiên trên gương mặt em, rồi để em áp mặt vào ngực anh, mặc cho nước mắt của em thấm ướt hết áo. Một tay xoa đầu, một tay vỗ về lưng nhỏ. Tuy rằng đang an ủi, nhưng giọng anh cũng có chút run run.

|Hyunlix| 𝖙𝖍𝖊 𝖗𝖊𝖉 𝖆𝖘𝖘𝖆𝖘𝖘𝖎𝖓𝖆𝖙𝖎𝖔𝖓Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ