Chap 1

3.6K 112 7
                                    

.
.
.
.
.
Chiếc Limo màu trắng chạy giữa hai chiếc xe hơi màu đen bám sát theo trên cả đoạn đường. Cả ba chiếc cùng dừng lại trước một cửa hàng Nhật sang trọng. Tám tên mặc vest từ hai chiếc xe hơi đen vội chạy xuống bao vây chiếc Limo trắng ở giữa. Một trong những tên đó cúi mở cửa xe ra đứng nghiêm nghị chờ đợi.

"Tiểu thư!" Hắn thưa.

"Được rồi, mấy người cứ ở đây" người trong xe cũng mặc một cái đầm trắng hở vai sang trọng như chính chiếc xe vậy.

"Nhưng lỡ..." hắn lo sợ

"Chỉ là giao dịch nhỏ, có gì ta sẽ gọi"

"Dạ tiểu thư!" hắn và mấy tên khác cúi chào và nhanh chóng bố trí địa hình trước cửa nhà hàng.

"Kính chào quý khách!" hai cô gái mặc kimono trước cửa kính cẩn cúi chào.

"A! Đại tiểu thư nhà họ Austin. Khách của cô đã đến. Lối này, lối này~" tên quản lí có vẻ quen biết với cô gái này nên nhanh chóng đưa đến căn phòng VIP đã được đặt trước.

*Xoạt* gã quản lí mở khung cửa gỗ ra mời người đó vào.

"Tôi sẽ mang rượu sake thêm cho cô nhé" gã cười nhẹ kéo cửa lại.

Trong phòng VIP

"Nghe danh cô Austin đã lâu, nay được gặp mặt....chậc chậc" tên to con ngồi trong phòng chờ sẵn đang nhếc mép nhìn ngắm người đối diện "Cô thật sự quá xinh đẹp để làm xã hội đen đây! Cô Charlotte"

"Ông Kangin đã quá khen. Chúng ta vừa uống vừa bàn chứ?" Charlotte rót ít rượu sake ra nâng cốc cùng hắn.

"Chỉ là vụ giao dịch nhỏ tôi không quan tâm. Cái chính là tôi muốn gặp cô thôi" hắn cười nham nhở.

"Ô nghe ông Kangin nói vậy xem như giao dịch thành công rồi phải không? Chúng ta nên nâng li chúc mừng chứ?" cô mỉm cười rót thêm rượu.

"Vừa vào mà cô đã định chuốc rượu tôi rồi đó hả?" hắn cười nhận lấy cốc rượu nốc một hơi.

30 phút sau.....

"Rượu của quý khách đây ạ!" nhân viên mang thêm rượu vào phòng cho họ.

Charlotte đã ngà say còn Kangin thì gục hẳn trên bàn luôn rồi, rượu tràn lan trên bàn.

"Định chuốc rượu ta hả? Tên đần!" Charlotte nhếch mép nhìn hai quay sang tên nhân viên vẫn còn dọn bàn "Tính tiền đi!"

"Dạ, của quý khách là 15000 baht ạ" nhân viên đưa biên lai cho cô.

"Khỏi thối" cô quăng lấy xấp tiền vào khay rồi loạng choạng đứng dậy ôm đầu "Chết tiệt!"

"Quý khách có sao không? Để tôi đưa cô ra xe nhé" nhân viên vội đứng lên đỡ lấy cô.

"Không, không thể để bọn nó biết tôi bị trúng thuốc" cô ôm đầu thầm rủa mình quá háo thắng. Tên chết tiệt kia đã lén bỏ thuốc vào tay và bôi lên miệng chai sake, lợi dụng rót cho cô đã hoà tan thuốc mất rồi

"Vậy... Vậy làm sao đây?" cô nhân viên rối rít đỡ lấy người cô cứ lắc qua lắc lại, Charlotte cố lấy cái điện thoại ra gọi cho một tên ở ngoài kia.

(Cover) Vợ tôi là Gangster - EnglotNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ