Khách sạn Shinla...
"Malai gọi món lên đi, ta đói quá" Charlotte vừa lấy tay xoa bụng, vừa nhăn mặt than đói.
"Dạ, chị hai có muốn ăn gì không?" Malai quay sang hỏi Engfa.
"Cơm và thịt nướng là được rồi"
"Vậy em xuống dưới gọi món, chút nữa họ mang lên ngay. Chị và tiểu thư tắm rửa nghỉ ngơi đi" Malai cúi đầu chào họ rồi về phòng mình.
"Cô đi tắm trước đi, tôi ngồi nghỉ mệt đã" Charlotte thả người lên giường, một tay chống đầu một tay buông thõng dọc hông, một tư thế nằm phải gọi là hết sức mời gọi.
"Bơi suốt ba tiếng không mệt mới là lạ đó" Engfa tặc lưỡi cầm quần áo vọt lẹ vào nhà tắm, trước khi cơ thể cô bùng nổ, nãy giờ cô đè nén quá nhiều rồi.
Sau khi Engfa tắm xong, thì Charlotte cũng vào tắm để rửa sạch mùi nước biển. Một lần nữa, Charlotte vẫn mặc chiếc áo phong mỏng tanh.
(Người gì đâu, lì thấy ớn) Engfa thở dài, cho vàng cô cũng chả dám nói ra, nếu không muốn tối nay cô bị treo cổ trên đoạn đầu đài.
----------
*Cốc cốc*"Nhân viên khách sạn đây ạ. Chúng tôi mang thức ăn đến rồi đây ạ" Tiếng nhân viên vang đều đều sau cánh cửa.
"Đói chết đi được" Trước ánh mắt ngỡ ngàng, cái miệng há hốc của Engfa, Charlotte đã rời khỏi giường.
"Khônggggggg!" Engfa nhanh tay chụp lấy tay Charlotte lại "Để tôi mở cửa, cô leo lên giường đi"
"Mở cửa mà cũng giành" Charlotte nhìn Engfa khó hiểu, cùng lúc tay còn lại của Charlotte cũng đã mở cánh cửa ra rồi.
"Đừng nhìn" Engfa hét lớn chạy vội đến cửa nhưng đã quá muộn.
*Phụttttt* máu chảy dài..
"Tôi đã nói là đừng mở cửa mà" Engfa thở dài nhìn người đã ngất và đang chảy máu mũi (Điều mình lo sợ cuối cùng cũng thành sự thật)
"Tên này cũng yếu thật" Charlotte lắc đầu, kéo xe thức ăn vào phòng. Engfa gọi người lên đưa nhân viên đã ngất xuống dưới và quay vào phòng, vẻ mặt cô cực kỳ khó coi.
"Ăn đi cho nóng" Charlotte vô tư ngồi trên giường bên cạnh xe đẩy thức ăn nóng hổi.
"Cô còn ăn được sao? Cô biết suýt chút nữa xảy ra án mạng không?" Engfa ngồi xuống gần cô.
"Cơ thể tôi hoàn toàn bình thường, tôi không bị tật cũng không khiếm khuyết. Là do họ đầu óc đen tối, lúc nào cũng nghĩ bậy bạ nên mới bị phản ứng vậy thôi" Charlotte nhún vai tiếp tục ăn "Chứ cô thấy tôi mặc vậy hoài cũng đâu có ngất"
Câu nói của Charlotte vô tình đánh trúng tim đen của Engfa (Không phải không ngất mà vì sinh lý tôi tốt, nhưng mà cứ vậy hoài có ngày nó cũng teo luôn...Haizzz)
"Sao cái gì cô cũng nói được hết vậy" Lần này Engfa không cãi lại Charlotte, nói như Charlotte có nghĩa là khen Engfa đầu óc trong sáng không nghĩ chuyện bậy bạ nên không có ngất khi nhìn thấy thân thể cô.
"Àh mà cũng đúng thật, cô là người duy nhất không ngất khi nhìn thấy tôi như vậy đấy, chứ ở nhà Tina thấy tôi mặc vậy mà em ấy còn ngất nữa mà" Charlotte với bộ mặt hết sức ngây thơ nói.
"Tha cho tôi đi, sức khỏe tôi có hạn" Engfa chán nản nói.
"Rất tiếc, cô là của tôi, sống cạnh tôi cô nên làm quen đi" Charlotte nhếch môi.
-----------
Ngày còn lại họ cũng đi vài nơi chơi trên cái đảo lớn nhất TL này, ngôi chùa gần thác XX là một ngôi chùa nổi tiếng với du khách xa gần. Vườn thực vật XX cũng có rất nhiều thứ đáng coi, Engfa thì thích thú tìm hiểu thế giới trong khi Charlotte thì chỉ muốn dùng dao cắt hết hoa đem về khách sạn ngắm cho đã.Vách đá XX được vì như một đài tưởng niệm văn hóa của TL, là một nơi mà họ không thể không đi, cảnh tượng hùng vĩ cheo leo nơi đây đúng là đáng giá ngàn vàng, điểm dừng chân cuối cùng là thác nước XX.
Chuyến bay trở về BK chuẩn bị cất cánh, họ cũng không gây nhau nhiều ngoại trừ nhiều trường hợp Charlotte thật sự làm cho Engfa phát điên lên và muốn chôn xác tại nơi này may thay coi có sức khỏe cực tốt.
----------
Dinh thự Austin gia..."Papa, mẹ" Cả hai bước vào nhà và chào người lớn.
"Hai đứa về rồi, có mệt không con?" Bà Waraha nắm lấy tay cả hai để ngồi cạnh bà.
"Dạ không, tụi con đi chơi vui lắm mẹ" Charlotte cười tươi với bà.
"Charlotte à, ảnh cưới đã gửi đến rồi, ba treo vào phòng con rồi đó, số còn lại gửi cho những người đã đến dự tiệc vui của hai đứa coi như là quà cảm ơn" Ông Austin vuốt chùm râu già.
"Tina đâu papa?"
"Nó đi chơi rồi" Ông thở dài.
"Thôi mà papa, Tina nó lớn rồi, yêu ai là quyền của em nó mà"
"Đừng nhắc nữa, hai đứa vào phòng nghỉ mệt đi. Chút có cơm cả nhà mình cùng ăn" ông Austin phất tay.
"Uhm phải đó, hai con vừa bay về chắc mệt lắm, vào tắm rửa thay bộ đồ thoải mái rồi ra dùng cơm" Bà Waraha vẫn vuốt vuốt tóc Charlotte, bà rất thích cô.
"Dạ" Charlotte cười, cúi đầu lễ phép đi vào phòng.
"Engfa à, con ở lại một chút, ta có việc muốn nói với con" Ông gọi cô.
"Dạ" Cô gật đầu ngồi xuống nhìn Charlotte đi vào phòng.
"Vậy tôi xuống dưới bếp xem họ làm đến đâu rồi" Bà Waraha khéo léo đi chỗ khác.
Giờ còn lại Engfa và ba vợ. Ông thở hắt chòm đến nhìn vào mắt cô "Engfa à, ta nghĩ đêm mưa hôm trước con cũng đã thấy Charlotte nó như thế nào rồi"
"Con cũng định hỏi ba về chuyện đó, Charlotte có chuyện gì vậy ba?"
"Mỗi lần mưa giữa đêm Charlotte đều khóc và sợ..." Ông thở dài nhìn về phía cửa sổ, đâu đó trong tâm hồn là quá khứ, trong quá khứ lại là thời gian...câu chuyện của 13 năm trước.
End chap.
********************