Bỏ mặc thằng Tí đang nằm la liệt dưới nền đất lạnh với thân thể đang ứa máu, đau rát đến độ chẳng thể nào cử động. Chính Quốc vẫn rất thản nhiên bước đi thật chậm rãi ra bên ngoài, phủi hai bàn tay như vừa chạm vào thứ gì đó rất ghê tởm. Vừa bước chân ra bên ngoài đã nhìn thấy thằng Tùng đứng chờ đợi, cái đèn dầu cháy rực lửa đang được cầm gọn trên tay và tay còn lại thì nó không ngừng gãi khắp người vì bị muỗi đốt. Thằng Tùng vừa nhìn thấy cậu cả Điền Chính Quốc từ bên trong nhà bước ra thì đã vội vàng lên tiếng nói.
"Ông bà đang tìm cậu ở nhà đó ạ."
Chính Quốc nghe thấy vậy thì liền gật nhẹ đầu một cái, cho hai tay vào túi quần, bước đi thật chậm rãi theo sau thằng Tùng đang chăm chú rọi đèn đi về phía trước. Cả hai người cùng nhau đi trên con đường dài dằng dặc để trở về nhà. Khi cả hai đi ngang qua căn nhà của Trí Mân, Chính Quốc không tự chủ được bản thân mà nghiêng đầu sang nhìn như một thói quen khó bỏ, hắn đưa mắt nhìn vào bên trong căn nhà nhỏ và hắn chỉ thấy bên trong là một màu đen tối chẳng có chút ánh sáng nào. Hắn thở dài, đôi chân dài tiếp tục bước nhanh đi. Chính Quốc và thằng Tùng vừa về đến cổng ngoài của Điền Gia, vừa bước chân đi qua chiếc cổng lớn, Chính Quốc đã bị ả Liên từ bên trong hiên nhà chạy nhanh tới chỗ của hắn, ả ôm chặt lấy cánh tay của hắn. Chính Quốc chau mày, gương mặt trở nên nhăn nhó đầy khó chịu, hắn cũng không kiêng nể gì mà mạnh tay đẩy ả ra.
"Anh Quốc..anh đã đi đâu?" Bị Chính Quốc hất hủi, ả cũng không sấn tới thêm, giọng nhỏ nhẹ cất lên.
"Đi đâu cũng không liên quan đến cô, phiền phức."
Giọng nói cất lên, Chính Quốc liền nhanh chân đi lướt ngang qua người ả, hắn phủ phàng bỏ mặc ả Liên vẫn còn đang đứng đơ người ở trước cổng nhà, ả còn chưa phản ứng gì kịp trước câu nói của Chính Quốc vừa thốt ra. Chính Quốc vừa bước chân vào bên trong căn nhà rộng lớn này thì hắn đã liếc mắt nhìn thấy ba con người quen thuộc đang ngồi uống trà cùng nhau. Thấy Chính Quốc, cả ba con người đang ngồi uống trà liền theo phản xạ mà ngước mắt lên nhìn, ông Điền thấy hắn thì vội nói.
"Đã tối như vậy rồi, con vừa đi đâu về?"
"Con đi giải quyết một số việc nhỏ thôi. Có chuyện gì sao ạ?"
Chính Quốc bước nhanh chân đến cái ghế trống đối diện với Trí Nghiên, hắn thản nhiên ngồi xuống, ngã người ra ghế, bắt chéo chân lên, hai cánh tay khoanh tròn lại ở trước ngực, đôi mắt của hắn hiện tại cũng dần trở nên nặng trĩu vì cơn buồn ngủ đang kéo tới dồn dập không ngừng.
"Chỉ là thấy con không có nhà nên mới hỏi thôi chứ không có gì hết."
Chính Quốc nghe thấy vậy thì liền gật nhẹ đầu. Hắn vẫn bình thản cầm lấy ly trà đã được Trí Nghiên tốt bụng rót sẵn trà nóng bên trong, hắn nhanh tay đưa ly trà nóng ấm lên miệng, uống liền một ngụm để đỡ đi cơn khát. Trong người Chính Quốc bây giờ cũng đã cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều, tâm trạng cũng đi lên khi hắn chợt nhớ lại chuyện lúc nãy đã vừa xảy ra, hắn đang rất hả hê trong lòng thì bỗng ả Ngọc Liên từ bên ngoài đi vào và nhanh tay kéo chiếc ghế trống cạnh bên hắn ra, ả nhanh chóng đặt mông xuống ngồi. Ả đưa mắt nhìn Chính Quốc, môi cong lên nở một nụ mỉm cười dịu ngọt.
BẠN ĐANG ĐỌC
KookMin | Cậu Cả
Fanfiction❝ Anh thương em, thương nhiều lắm. ❞ Thương em, vậy sao lại bỏ đi suốt bảy năm? Thương em, sao lại không gửi thư về? ❝ Em ghét anh. ❞ Ghét anh, sao lại chờ đợi? Ghét anh, nhưng sao lại cưới anh? ☽☾◦☽☾ ◌ Phi thực tế. Lấy bối cảnh Việt Nam. Hình tượng...