Chương 19

1.4K 112 15
                                    

Sáu năm.

"Vậy là hết năm sau nữa là mày về rồi sao?"

"Ừm, có gì sao?"

"Aiz, anh mày lại phải một thân một mình gánh vác trên vai đống công việc ở đây một mình sao?"

Giọng nói than thở của Thái Hanh cứ vang lên không ngừng nghỉ, anh nằm dài trên bàn trong đầy chán nản và buồn chán khi nghe đến việc Chính Quốc hết năm sẽ về lại ngôi làng của mình, nghĩ đến việc cái lưng của mình sẽ gánh vác cả một khu rừng cao su rộng lớn thì lại cảm thấy muốn đi theo Chính Quốc để bỏ trốn khỏi công việc nặng nhọc ở đây. Chính Quốc ngồi đối diện với Thái Hanh, đưa mắt nhìn người anh lớn hơn mình hai tuổi đang không ngừng than thở về công việc ở đây, khóe môi hắn có hơi cong nhẹ lên, đôi môi mỏng hé mở, giọng nói trầm ấm theo đó lại bắt đầu vang lên.

"Không phải còn có em gái của anh phụ giúp sao? Có gì để than thở đâu chứ?"

"Nếu được thì anh mày đâu cần chi mà than với thở với mày làm gì cho mệt người."

"Anh cũng không cần lo, đến lúc đó ba má tôi sẽ cho người thay tôi đến đây để phụ anh quản lí công việc thôi."

"Haiz ~ mà còn nữa, con Ngọc nó mà biết hết năm sau nữa là mày lên đò sang sông để trở về nhà thì nó lại nhảy dựng lên cho xem."

"..."

"Anh mày đùa thôi." Thái Hanh nhìn thấy vẻ mặt của Chính Quốc trở nên khó chịu khi vừa nghe lời nói vừa thốt ra của anh thì liền phá lên cười nói để tránh cái không khí đang dần trở nên căng thẳng: "Sắp tới anh mày có rảnh chắc cũng sẽ đến thăm ba má mày một chuyến."

"Ừm. Tùy anh."

"Mà con Ngọc nó định để cho tao với mày nhịn đói hay sao mà giờ này còn chưa chịu về nữa, nói đi mua đồ từ sáng mà bây giờ đã trưa nắng thế này vẫn chưa về tới."

Giọng nói trầm ấm của Thái Hanh vừa dứt câu thì cánh cửa nhà cũng theo đó mà được mở toang ra. Cô Thái Ngọc bước chân đi thật khẽ khàng từ bên ngoài đi vào bên trong nhà rồi nhẹ nhàng đóng cánh cửa lại. Vẻ mặt cô lộ rõ cái buồn bã trên gương mặt trắng nõn và xinh đẹp, trên tay là vài loại rau củ được đã được cô cất công dậy sớm rồi đi ra chợ mua để kịp làm buổi sáng cho hai con người kia.

"Em..về rồi đây."

Lời nói lí nhí trong khoảng miệng của cô khiến cho Thái Hanh nhíu mày vì chẳng thể nghe được rõ hơn câu nói, nhìn vẻ mặt của cô em gái bỗng chốc anh cảm thấy có gì đó không đúng ở đây. Vẻ mặt Thái Hanh trở nên căng thẳng và chẳng còn chút niềm nở như lúc ban đầu. Đôi mắt của anh cứ dính chặt lên người của cô em gái bé nhỏ thân thương, từng bước chân, từng cử chỉ, từng hành động của cô đều lọt vào trong tầm mắt của anh.

"Sao giờ này mới về, định bỏ đói anh mày và thằng Quốc sao?"

"Em xin lỗi, em đi làm đồ ăn cho hai người ngay đây."

Nói rồi cô lủi thủi chạy nhanh đi vào bên trong gian bếp củi nằm phía sau căn nhà để bày thức ăn ra, nhanh chóng làm để mau có đồ ăn để cho hai con người đang ôm bụng đói kia ăn nữa. Ở đây chỉ còn có Chính Quốc và Thái Hanh, nhưng cả hai cũng không nói với nhau thêm câu nào, một người thì đang trầm ngâm im lặng, cái bụng đói thì không ngừng kêu lên những âm thanh nho nhỏ, còn một người thì trơ gương mặt hơi nhăn nhó ra để suy ngẫm một điều gì đó, tay còn đưa lên môi để cắt móng tay.

KookMin | Cậu CảNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ